Đời người và những chuyến tàu ly biệt

Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…

Tuổi của ta là tuổi của trái tim

Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.

Này, em có cô đơn không?

Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?

Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao

Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...

Bà ngoại tôi

Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...

Nghèo


Ôi tôi nghèo túng quá
Chả đủ tiền uống bia
Xăng vừa về cạn vạch
Quần rách thì lia thia

Ôi anh nghèo túng quá
Chẳng lấy một ước mơ
Sống nửa đời gần lẻ
Vẫn lạc loài bơ vơ

Tuổi trẻ nghèo túng quá
Nghèo tiền bạc, đam mê
Rồi chỉ vài năm nữa
Lại trong hòm vượt đê

Cơ mà đời chẳng túng
Cứ như chiều hôm nay
Thuốc lào mí trà mạn
Cũng đủ làm ta say 

#Mị

0 comments

Hạ có lạc mình vào những an nhiên

Những ngày cuối hạ trời dở dở ương ương, lúc mưa xối xả, lúc nắng vỡ đầu, lục lại oi nồng khó chịu như một chiếc lò vi sóng bị chập điện . Thành phố tự khi nào đã im bặt tiếng ve, là thật, tự dưng mất hẳn đi cái tiếng râm ran tới đinh tai nhức óc ấy của mùa hạ mà dường như chả mấy ai để ý, phải đến hôm nay ra ngồi buông thỏng chân xuống ban công nhìn về những ánh đèn vàng vọt ở bên kia thành phố thì ta cũng mới nhận ra cái thiếu thốn đó… bất giác thấy Hà Thanh tĩnh lặng quá , một cảm giác tĩnh lặng tới khó chịu… có cái gì đó thiếu thiếu, nhưng cố lục lọi ở xung quanh mãi vẫn chẳng thể tìm ra là đang thiếu cái gì… Tệ thật




Dạo này ngổn ngang quá. Mọi thứ cứ đan chéo vào nhau tựa ngã tư không đèn chiều tan sở… Đứng bên này đường nhìn sang kia, biết rằng đó là lối về nhà mình đó, nhưng nhác thấy người ta chen nhau từng mét đường, lại chả buồn về nữa, vòng xe lại tẻ tắt vào đâu đó ngồi thu lu một góc, ngón tay vân vê miệng cốc nước mát lạnh rồi lại ngóng mắt ra đời nhìn người ta đua nhau bơi trong cái hối hả của tiền tiền, gạo gạo. Thật chắc chẳng còn ai như ta...
Bản thân dường như cũng đang dần bất cần tất cả, những thứ dư thừa xung quanh, những mối quan hệ đang ngày càng hời hợt, hay những viễn vông chẳng giúp ích gì trong chuổi ngày sống ít ỏi còn lại... Lâu nay vẫn cầu toàn như thế, vẫn muốn mọi thứ thật trọn vẹn, thật tròn đầy, thế nên điều gì xung quan mang những khiếm khuyết dù chỉ là nhỏ nhắt cũng sẵn sàng để vứt bỏ không hối tiếc… Ngay cả các mối quan hệ giữa người với người xung quanh… Rồi cứ thế cứ thế ta lớn dần lên theo từng ngày, và cũng chắc bởi vì với một cơ thể lớn hơn cùng những cầu toàn tới ngu nguôi mà bản thân luồn lách trước những rắc rối đời thường có phần tệ hơn… Dính đòn, dính đòn và dính đòn lần nữa. Nó nhiều tới mức ta chẳng buồn quan tâm tới nữa, cứ mặc xác cho mọi thứ nó bủa vây như vậy, chẳng buồn vẫy vùng chẳng buồn kháng cự. Ơ thế mà cuối cùng mọi sự lại trở nên an nhiên hơn so với những lần cố gánh gồng với lại vùng vẫy, lạ thật…



Có nhiều thứ thật chẳng như mắt trần mình vẫn thấy, con người ta quả thật là giống loài phức tạp nhất mà tạo hóa đã từng nhào nặn, có những điều dối gian ngay trước mắt, có những thứ kệch cỡm muốn bóc trần ra, nhiều lắm, nhiều vô kể, cứ nghĩ trong bụng sao người ta có thể sống như thế được, thế nhưng nghĩ lại thì đó cũng là quyền lựa chọn cách sống của mỗi người, ta thời chẳng đủ thẩm quyền mà phán xét bất kể một ai, thế nên bất giác lại lo sợ mình trở nên nhỏ nhen đi trước quy tắc sống của bản thân bằng những để ý vụn vặt vào những điều trần tục tầm phào ấy… Rồi lại cười xòa cho qua, umh ta còn phải sống kiếp của chính ta nữa, sao lại phí hoài thời gian bằng những điều vụn vặt như vậy...
Mùa này chắc cũng sắp tắt nắng, những nẻo đường về chiều gió bắt đầu thổi hanh hao làm rối bung những vệ cây ven đường. Thành phố vừa lạ vừa quen như 8 niên nay mình vẫn từng đi đi về về như thế… chắc thời gian sắp tới sẽ chuẩn bị thật nhiều cho những đổi thay cũng mong sao cho những an nhiên vẫn đều đều gõ nhịp trong lòng ta như thế…
Cầu cho các bạn cũng thật nhiều an nhiên..

#Mị

0 comments

Cô Liêm

Cô Liêm là giáo viên dạy văn và cũng là cô giáo chủ nhiệm của tôi năm lớp 8. Cô là giáo làng, giáo làng chính hiệu. Ông bà cô ở cái xã nghèo nàn này, bố mẹ cô cũng ở đây rồi sang đời cô vẫn bám chẳng rời mảnh đất cằn cỗi chỉ mưa và nắng. Cũng như bao giáo làng khác ngoài khoảng thời gian đứng giảng trên trường cô lại quay về với cái chất nông dân lam lũ, mộc mạc mà cha mà mẹ cô đã sinh ra và để lại cho cô. Quê tôi nghèo, đồng lương giáo viên chả được mấy nên buổi làm giáo, buổi cô lại về úp mặt với ruộng với vườn, bởi vầy giáo viên thời cũng chẳng sướng hơn nông dân là mấy, chẳng thế mà cô lại mang một gương mặt đen xạm đầy tàn nhan, gò má cao và những nếp nhăn thì hằn xâu như được ai đó dùng đục mà khắc vào trán.



Cô Liêm hiền lắm, hiền tới mức mà nó tạo thành thương hiệu riêng của cô ở cả cái trường xã con con dảo ấy, nói đúng ra thì cô chính là mẫu giáo mà đám con trai tụi tôi hằng ao ước, cô chẳng bao giờ quát đứa nào một tiếng dù chúng nghịch gì chăng nữa, môi lần có chuyện là cô lại nhìn bọn tôi rồi cười hiền lắc lắc cái đầu nói “đừng thế nữa, bọn em biết nó không hay mà đúng không?” với bất kể ai cô cũng dùng ánh mắt ấy, với bất kể tội trạng nào cô cũng dùng nụ cười ấy và với bất kể lỗi lầm nào cô cũng dùng câu nói ấy, nó như một bùa trú chẳng cần những cái cốc đầu hay những lời quở trách mà vẫn hiệu nghiệm.
Ngày biết tin cô sẽ chủ nhiệm lớp mình đám tụi tôi hò hét như được mua cho thứ đồ chơi mới, tôi thời còn mừng hơn nữa, bởi lẽ ngoài cái việc được một cô giáo hiền từ như vậy chủ nhiệm cô là cô giáo dạy văn đầu tiên đồng hành cùng bọn tôi trong một năm học. Tôi là thằng ưa viết lách, văn luôn là môn giúp tôi vớt vát các môn còn lại trong khi xét điểm học sinh tiến tiến mỗi kỳ thế nên còn gì tuyệt hơn được một cô giáo dạy văn kèm cặp từng ngày có phỏng?
Và quả đúng như chúng tôi mong đợi, cô để lại nhiều kỷ niệm đẹp trong lòng chúng tôi, cô đọc nhiều nên hay kể chuyện vào mỗi giờ sinh hoạt 15 phút sáng hay sinh hoạt cuối tuần, những câu chuyện của cô chẳng có trong sách, hoặc có thể có nhưng đám con nít nhà quê chúng tôi chưa từng được đọc qua bao giờ nên thích thú lắm, cô kể cả những chuyện làng nữa, chuyện về cái chùa Cao linh thiêng ngay trên đỉnh núi sau trường, về cái giếng Nghè to nhất xã xây từ dảo còn phong kiến nhưng vì quy hoạch đường xá đã bị lấp đi gần hết để nay chỉ còn lại một khoanh miệng giếng nho nhỏ nằm ven bờ cỏ um tùm, rồi cô kể về chuyện người trong làng, những ông Tấu, bà Thành điên, những o Câm, Cố Như hay Thắng Ngây… toàn ư những số phận bất hạnh sống ngày này qua ngày khác với nỗi cô đơn, buồn tẻ, và hiu quạnh đến hết đời trong xóm 202 và thi thoảng cô cũng kể về chuyện đời cô nữa… Cô kể cho cả lớp tôi nghe dảo trước có người thương cô ngỏ lời xin cưới và hứa sẽ việc cho cô dưới trường huyện không chỉ thoát hẳn khỏi đồng ruộng mà lương lậu cũng ổn hơn nhưng cô không chịu. Cô bảo ai cũng đòi đi tới những chỗ tốt thì ai dạy tụi nhỏ nghèo như ở quê tôi, thế rồi cô khước từ, rồi khước từ luôn cả tình cảm của người ấy, cô kể cả về người chồng đi chiến trường của cô để lại đứa con nhỏ, biệt tẳm biệt tăm thi thoảng thấy đôi ba dòng gửi về rồi chẳng thấy nữa, sau chiến tranh cô cứ đợi mãi chả thấy chú về để cô gần hết đời người mòn mỏi chờ đợi từng ngày nuôi con khôn lớn… Những câu chuyện của cô đượm buồn nhưng dảo đó khơi dậy trong lòng tôi những điều mơ hồ rất, nó như một điều gì đó khắc khoải và vương vấn, có hum khiến tôi đêm nằm mà suy nghĩ về những câu chuyện đó cả đêm, đến khi ngủ quên đi giấc mơ vẫn vương vãi những nhân vật trong chuyện cô kể…
Ấy thế nhưng điều tôi nhớ nhất về cô lại đến trong một kỷ niệm buồn… Gần cuối học kỳ một năm đó trường tôi có tổ chức thi học sinh giỏi các môn để chọn người ra đi thi Huyện, hum đang ngồi trong lớp tôi thấy con bạn phi thẳng vào báo tôi có tên trong danh sách thi Văn xét tuyển dưới bảng tin đầu cổng trường, bỡ ngỡ rất, bởi tôi chẳng bao giờ lại đi đăng ký mấy thứ đó cả, tôi vốn không thích thi mí cử từ trước, với nữa bọn học văn trong trường toàn bọn siêu, đâu đến lượt. Thắc mắc mãi mới hay rằng thằng bạn nó lấy tên tôi ghi vào khi nó đăng ký thi toán, chả phải vì tài cán gì của tôi mà nó chỉ định chọc tôi thôi. Cơ mà đến buổi sinh hoạt cô cứ khen tôi dũng cảm này nọ khiến tôi cảm thấy ngọt tai, rồi khi cái sĩ diện nó lên tiếng thì tôi tôi tặc lưỡi mặc kệ liều thử
Ngày công bố kết quả tôi đứng đầu danh sách 18 người thi với 11 điểm, điều mà ngay cả tôi cũng không ngờ nổi. Cô gặp tôi mừng rỡ, cứ tuyên dương đi tuyên dương lại trước lớp trong khi mấy thằng thi toán, lý, hóa cô chỉ lướt qua (mấy thằng này thuộc dạng khủng của trường) điều đó làm tôi ngượng chín cả mặt. Kể từ đó chiều nào cũng như chiều nào cô bắt tôi đạp xe qua nhà cô để cô kèm thêm cho tôi trước khi đến kỳ xét duyệt đợt 2 chọn ra 2 người đi thi huyện. 
Cô ở trong căn nhà ngói nho nhỏ nằm tận gần cuối ngõ của làng bên, mà chẳng biết nó là cái ngõ hay là đường đồi nữa tôi chỉ biết tôi đạp xe cong cả đít chẳng lên được tới nơi toàn phải xuống dở chừng dắt xe lên nốt, miêng thở hồng hộc. Người con duy nhất của cô đã có gia đình còn ư mỗi cô ở một mình, cái căn nhà 3 gian nằm im lìm với phía trái nhà là một ụ rơm to, xích lên chút là cái chuồng trâu, trước nhà là vườn rau xanh mướt còn sau là vườn rộng mênh mông… Vào nhà cô chẳng có gì đáng giá, thấy chỉ ư toàn sách là sách, cô nói đó là tài sản của cô, ngoài con chữ ra cô chẳng có gì là giàu có bởi thế nên cô muốn truyền hết cái con chữ cho những học trò của mình, mỗi lần nói về sách, về chữ cô lại vuốt vuốt tóc tôi, còn con nít tôi cũng chả hiểu mấy chỉ biết cười cười đáp trả. Cô đưa cho tôi nhiều sách lắm, toàn sách nâng cao, cô bắt tôi làm hằng ngày, cô bắt tôi đọc nhiều sách nâng cao hơn, bảo tôi hãy đọc cách mà người ta viết và học hỏi cách dùng từ, dùng câu của họ, kiến thức trong từng tác phẩm là chung nhau còn từ ngữ của mỗi người vận dụng và lối hành văn là riêng tùy theo tâm hồn cảm nhận của họ nên hãy đọc cùng một bài phân tích nhưng của nhiều người khác nhau để thấy cái hay mà đúc rút. Nhưng cái đầu óc thơ dại của tôi dảo ý lại không hiểu ý cô, tôi vận dụng lời dạy của cô một cách máy móc thay bằng việc xem cái hay của họ mà học hỏi thì tôi lại như một chiếc máy photo đi cop lại bằng cách…học thuộc lòng… Điều đó khiến bài thi thứ hai của tôi được tôi sáng tạo ra bằng cách chắp vá từng đoạn tôi xem là hay nhất vào trong một bài và bởi vì chỉ việc chép lại nên tôi luôn ngoe nguẩy vì tự đặc rằng cái hay trong tất cả cái hay thể nào chả được lọt

Thế nhưng ngày công bố điểm xét duyệt lần hai bài viết của tôi bị đánh trượt, và tất nhiên cô là người buồn hơn cả… Cô đưa bài viết cho tôi xem với câu nhận xét đỏ thắm trên phần phê bình “Qúa rời rạc”. Cô hỏi:
-          Lần trước em cũng đi chép đúng không?
Tôi không trả lời rồi tự dưng ứa nước mắt, cô thấy vậy kéo tôi lại xoa đầu nói tiếp:
-          Đừng khóc, em không sai, nhưng dù thế nào đi chăng nữa em là con trai nên hãy là sống thật chính trực, lấy đồ của người khác để tư lợi cho mình là điều không nên, em biết điều đó mà phải không?
Chuyến này nghe cô nói xong tôi ấm ức mà nấc hẳn, tôi vừa kể vừa nấc tôi bảo tôi không ăn cắp, tôi kể bài viết trước hoàn toàn là của tôi, tôi kể tôi chỉ chọn ra những đoạn hay nhất để tôi viết lại chư tôi không có ý tư lợi gì cả… Mắt cô trùng hẳn xuống, cô lấy tay quệt nước mắt tôi rồi ôm tôi và xin lỗi vì đã hiểu nhầm. Tôi thoảng nghe tiếng cô xụt xịt nhè nhẹ bên tai, nhẽ cô cũng khóc.
Năm học gần kết thúc chúng tôi mới hay tin cô xin nghỉ hưu sớm, ngày bế giảng cô lên chào lớp để về với ruộng vườn, cũng ở cùng xã thôi thế mà chả hiểu sao mấy đứa con gái cũng khóc rưng rức, tôi thì tất nhiên mặt tiu ngỉu. Giờ về cô gọi tôi lại, tặng tôi một cuốn văn nâng cao lớp 9 và mỉm cười:
-          Hãy trân trọng con chữ nhé! Và lại xoa đầu tôi.
Ào cái đã hơn chục năm, về quê thi thoảng vẫn gặp cô đi chợ, vẫn người gầy gầy dong dỏng, gò má cao và gương mặt đen xạm, ánh mắt thì lúc nào cũng hiền từ như trước chỉ có điều tóc nay đã bạc hơn nhiều và những nếp nhăn thì khắc xâu hơn trước. Mỗi độ thấy cô là tôi lại chào thật to, cô vẫn nhớ tôi và mừng khi biết dạo này tôi viết nhiều hơn trước. Chả biết sống như tôi có được xem là chính trực hay chưa nhưng tôi thì tôi luôn trân trọng con chữ. Điều đó làm mỗi lần tôi gặp cô tôi không có cảm giác áy náy gì với chuyện xưa hay với cô cả, đó lại khiến cái kỷ niệm của tôi về cô thêm đẹp.  Và cô thì tất nhiên vẫn luôn hiền như thế, ngoại trừ việc là tôi đủ lớn để mỗi khi gặp cô không còn phải đưa tay xoa đầu nữa…

M!


0 comments

Mùa gặt

Dảo nhỏ, cứ mỗi độ nắng đổ vàng những ngọn bàng trước cổng nhà là tôi biết mùa gặt sắp đến. Mùa gặt là mùa chả mấy vui vẻ gì với đám trẻ ham chơi tụi tôi, lẽ ra sau những ngày tháng úp mặt vào sách vở và những đạo lí chán ngắt mà thầy cô bắt tụi tôi nhồi ở trường thì mùa hè này phải là thời gian để chúng tôi thỏa thê tắm đập hay tận hưởng những trưa không ngủ đi lùng xục đám chim non hay rủ nhau đi ăn trộm hoa quả mới phải. Ấy thế mà chả ít thì nhiều chúng tôi cũng mất mất nửa tháng cho gặt hái và thu hoạch và rồi mất thêm nửa tháng nữa để cho phơi phóng các kiểu, nghe thế có chán không?



Vụ tháng 5 luôn là vụ chính với người nông dân quê tôi (còn các quê khác dư lào tôi không biết hehe) không chỉ bởi vụ này nhà nào cũng cấy nhiều, cũng phải thu hoạch nhiều mà vụ này là vụ lúa trên đồng cho đến thóc về nhà no nắng nhất, hương của gạo cũng nhờ thế mà thơm. Người quê tôi dảo nghèo xơ xác, ngoài bám ruộng bám đồng, thì chỉ có đi làm ăn thật xa trong mãi mạn Bình Dương, Sài Gòn thì mới có tiền, mà người trước nói xa làng xa quê đâu có dễ, bởi thế mà mùa gặt luôn được xem như một mùa quan trọng nhất trong năm, quan trọng hơn cả Tết. 
Mỗi độ lúa ngả vàng, đồng áng luôn đông vui nhộn nhịp. Người ta đi gặt từ 4 giờ sáng, khi con gà trống thiến xót nhà tôi còn chưa kịp gáy be be, khi ngọn dừa trước cổng cao đến thế vẫn chưa nhìn thấy mặt trời đâu thì ngoài đường đã dậm dịch tiếng các bà các mẹ quẩy quang gánh ra đồng. Con nít chúng tôi tất nhiên, cũng bị vực dậy, tôi vẫn nhớ như in câu nói bố tôi vẫn dùng mỗi sáng "hết thời gian chây lười rồi, dậy thôi". Mẹ tôi thì thường dậy sớm hơn lo cơm nước rồi lợn gà xong xuôi, ăn nhanh bát cơm, rồi bắt đầu mới vào dục nốt cái ngái ngủ của mấy anh em. Quê tôi dảo chưa có tục thuê mướn, với lại chả có tiền để thuê, nên người này đi gặt cho nhà người kia và hum sau người kia lại đi trả công lại, nó thành cái nét văn hóa đẹp, bởi đó chính là cách mà con người ta giao tiếp và gắn kết với nhau trong tình làng nghĩa xóm hehe Ấy thế nên cái ruộng dài cả mẫu cũng chỉ vỏn vẹn xong trong buổi sáng. Lúa cứ từ ruộng lên bờ rồi từ bờ được những người đàn ông và lũ nhỏ thồ thằng về nhà.
Người nhà quê thì ai cũng tham công tiếc việc, thấy ruộng nhà háng xóm gặt rồi mà ruộng mình chưa kịp gặt là lo. Mẹ tôi bảo "gặt chậm thì lúa chín quá rũ cả bông thành ra hạt dễ rụng, khi thu hoạch về hạt đi đường rơi hết thành phí của. Mới nữa người ta gặt hết đồng không đồng chống chuột bọ lại chui hết vào ruộng mình mà ẩn nấp, rồi cái đám trẻ chăn châu lùng chuột đồng, lùng ếch nhai nó tha đấy, nó chả vào quần nát". Thế nên cứ có người xuống ruộng gặt cái là mấy nhà liền bờ cũng theo nhau gặt luôn... Đi gặt ngày mùa mới độ 7 rưỡi, 8 giờ là nắng chang chang, cái nắng miền trung thì gắt lắm nhưng dường như các mẹ chả biết mệt cứ gặt rồi gánh thóc phăng phăng.. mãi độ 10 rưỡi khi cơn nắng đốt héo rũ cả lá cây xấu hổ thì đồng mới thưa người... Cực cực là... 
Tôi nói là ghét mùa gặt thế chứ mỗi độ gặt về con nít làng có cả ối trò hay. Đi gặt giúp bố mẹ chả được mấy chỉ thấy cả buổi đuổi bằng được con châu chấu rồi xâu thành xâu đeo lên cổ khoe như chiến lợi phẩm, cái ruột cây lúa có thể làm được nhiều trò hay nhé, nào là bấc kèn thổi te te cho đến làm mũi tên bắn xa tít, rồi cả lũ chiền chiện làm tổ giữa ruộng nữa, đó mới là món quà tôi mong nhất... Chiền chiện thường dùng rác và quần một túm thân lúa lại với nhau để đan thành tổ. Đám chiền chiện nhỏ người nên tổ cũng chẳng lớn, độ 3 cụm lúa là tạo thành cái tổ chắc đét, nít quê thì còn gì thích bằng chim, mỗi độ đồng về mà vác theo được tổ chiền chiện là cả đám còn lại thèm thuồng, ấy thế nhưng nuôi chiền chiện thì chả dễ, thế nên thường thằng nào cũng thế cứ mang về nhà được hai hôm là bỏn nghẻo cả, buồn đến thối ruột. 



Ngày đi gặt nhưng đêm vẫn là nghỉ hè thực sự. Con nít quê có đủ trò nghịch khi ở cạnh nhau. Cả làng vào mùa là thơm mùi rơm mới. Cái mùi nhẽ chả đứa con nít nào ở quê lớn lên có thể quên được, nó ngọt ngào và thoang thoảng cả cái tháng 5 cho đến hết tuổi thơ, rồi vương vấn tới tận bây giờ. Rơm ở khắp mọi nẻo đường, rơm phơi khô không chỉ để nấu bếp mà còn là lương thực của trâu bò và làm gio ủ phân rải ruộng cho vụ đến, thê nên chả nhà ai bỏ. Con nít chúng tôi thì coi đó như những lô cốt trận địa, những pha vật lộn, những trận tử chiến hay các pha biểu diễn hành động đều có thể diễn ra tại những ụ rơm như thế này, thế rồi mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, rơm ngứa gãi đành đạch về cũng chả thèm tắm leo lên giường ngủ, hương rơm cứ gọi là đượm cả vào giấc mơ hehe. 
Còn những ngày chạy thóc khi trời đổ mưa vội nữa cũng hay. Thóc thì thường phơi theo mẻ, bởi người nông dân không trồng một loại, thóc để ăn khác, thóc bán khác và vì thế nên phơi phóng của phải chia làm nhiều mẻ tránh để lộn. Ít nhất thóc gặt về cũng phải phơi được một nắng thì mới yên tâm không sợ nẩy mầm hay mốc. Tôi thề dảo tôi ghét cái sân gạch nhà tôi một phần là vì thế, bình thường trông nó đã rộng thênh thang rồi đến mùa phơi thóc nó lại càng rộng. Sân gạch thì có từng ô, chứ không bằng phẳng, hạt thóc rơi vào kẽ gạch là dùng chổi quét mãi mới lên, cái sân thóc phải mất cả tiếng đồng hồ, nên mỗi độ mưa vội mà chỉ có bà nội và mấy anh em ở nhà là xác định đút nút hốc thoát nước trước rồi chạy đến đâu thì chạy. Gạo muốn trắng muốn thơm thì thóc ít ra cũng phải phơi được 3 nắng, đủ cho khi bỏ hạt thóc vào miêng cắn nhẹ nghe tách một cái, trấu đi đường trấu, hạt đi đường hạt thì là ok có thể mang đổ giương trữ chờ ngày đi sát. Còn mẻ nào để bán thì tất nhiên công thức khác chút, phơi 2 nắng thôi để hạt cân cho còn nặng, bán còn được năng xuất hehe
Con nít nhà quê lớn lên gắn liền với đồng với ruộng với những vất vả của một nắng hai sương nên hạt cơm ăn rơi ra cũng được bố mẹ dạy nhặt lên đút vào miêng ăn tiếp. Đó chẳng phải tiết kiệm hay nghèo khó gì mà là dạy cho bọn tôi biết quý công lao làm nên hạt gạo. Xa quê cả chục năm trời tôi vẫn giữ cái cách bố dạy nhặt hạt cơm rơi vãi đó, thi thoảng có dịp vẫn ghé về quê, nhưng mùa gặt thì chẳng còn được về mà ngửi mùi rơm nữa. Bây giờ thì máy móc các kiểu cũng đỡ khối cho bà con nhưng mỗi khi tháng 5 cạn dần như thế này là tôi lại nhớ tiếng í ới gọi nhau giữa đồng vàng ánh nắng của các bà các mẹ. Mong năm nay bà con lại được mùa...
M!

0 comments

Phố tháng 5...

Chiều vô tình đi qua chốn ấy, bất giác lại nhớ tới em. Những gì của ngày cũ kỹ lại ùa về, tưởng đã trôi đi trong cơm áo gạo tiền, trong bộn bề lo toan nay lại trở mình cựa quậy. Em từng nói trong lòng thành phố xù xì này, em thích nhất nẻo đường ấy, dù chỉ là một đoạn đường nhỏ xíu... Nhưng nó xanh, màu mướt như tuổi trẻ của chúng ta giữa cái ồn ào của phố thị. Những ngày tháng 5 về nẻo đường lại càng trở nên rực rỡ hơn với sắc vàng kim phượng, sắc tím bằng lăng hay màu đỏ của hoa học trò phượng vĩ. Em thích đi xe thật chậm qua đó mỗi chiều tan sở, mặc kệ dòng người vội vã vụt qua, mặc kệ cô đơn chảy dài trên từng vòng xe lăn bánh mà hít hà cái hương êm đềm của mùa tràn qua phố hay bãng lãng trầm tư cho những ngày đã chỉ còn là quá khứ...



Chẳng hiểu sao tôi lại mong vô tình nhìn thấy em chầm chậm qua đó, nếu chúng ta vô tình gặp mặt, tôi và em liệu còn có thể chào nhau như những người bạn cũ hay tất cả những gì an nhiên mà em từng nhắc tới trong một ngày không xa chỉ là những trấn an như em đã từng làm trước đó? Nhưng rồi chợt nhớ ra rằng nhà em không còn về qua lối ấy nữa... và em thì cũng chẳng còn cô đơn như ngày chúng ta còn gặp mặt... điều đó quá đủ cho cái vô tình tôi mong muốn đó chẳng có cơ hội để trở thành sự thật...Thế rồi bất giác mỉm cười, chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa kéo mạnh tay ga cho nhanh qua quãng...
Mùa này nắng lại về lang thang trên phố, phố buồn tênh cho đoạn mùa rệu rạo. Chúng ta chẳng còn trẻ dại để cho những rạn nứt trong tình cảm có thể một sớm một chiều mà gắn lành lại được, có những vết nứt là tiền đề cho hố xâu khoảng cách, và có những khoảng cách không phải cứ lấy thước là đo được. Nhưng cũng chẳng thể làm khác... Thời gian rồi sẽ nguôi ngoai tất cả và tôi thì cũng chẳng nghĩ nhiều cho những nỗi buồn mà người vô tình mang giày vò vướng lại. "Rồi chúng ta sẽ gặp nhau an nhiên trong một ngày không xa"... Như những gì mà em đã từng nói... 

0 comments

Tháng tư đi...



Tháng tư sắp cạn rồi
Trên những đoạn đường nắng đã nhuộm màu vàng rực
Người đời vẫn ngổn ngang trong vạn điều cơ cực
Chẳng kịp ngước mắt nhìn mùa mới vừa sang

Ván cờ và chén nước còn dở dang
Ông cụ đầu ngõ chưa chào bạn đã vội vàng nhắm mắt
Thành phố này đôi khi buồn thật
Như thiếu tiếng nhạc radio cụ vẫn bật vào mỗi sáng tờ mờ

Hà Nội mùa này thao thức đến hàng giờ
Chưa kịp nhắm mắt tiếng gà cuối đường đã rục rịch tiếng gáy
Thời gian chẳng ai đuổi mà như đang chạy
Bỏ hết sau lưng mọi điều nhỏ nhặt của phận người

Lũ trẻ nhà bên vẫn khúc khích tiếng cười
Chẳng lo lắng, muộn phiền hay tính toan về điều gì cả
Chúng cứ hân hoan như cuộc đời là một phép lạ
Sớm giận hờn nhau chiều đã bẵng hết đi rồi

Cậu sinh viên tầng trên ngừng hát rồi
Hình như cô bé cậu thầm thích đã có người yêu mới
Tiếng guitar bung ra buồn vời vợi
Lập vòng mãi intro mà tiếng hát chẳng thành lời

Cuối tháng tư loa kèn vẫn trắng trời
Bên góc phố lũ sẻ kéo nhau về đồng thanh ríu rít
Hạ trong xanh thay màu áo xám xịt
Cũ kỹ của hôm qua được gói gém trong tiếng gió rì rào

Tháng tư đi liệu có cất lời chào
Hay để thành phố ngậm ngùi trong những đoạn mùa hoang hoải
Những giấc mơ xưa có cho con người ta trẻ lại
Hay lại nhốt thanh xuân trong mộng tưởng hão huyền

#Mị
P/S: Tạm biệt tháng tư...

0 comments

Ngô nghê



Kẻ ngô nghê đi kể chuyện đời 
Chuyện người thì biết nhưng chuyện mình thì bế tắc
Trước trước sau sau là truỗi ngày dài dằng dặc
Kẻ ngô nghê bầu bạn với nỗi cô đơn

Ngô nghê thuờng hay nói về tình yêu
Hắn khẳng định "tình yêu ư? Chỉ cần chân thành là đủ"
Hắn biết đâu để những đoá hồng hé nụ
Cần cả triệu triệu phép nhiệm màu của thời gian

Ngô nghê nói về đời nhưng cất tiềng thở than
Đời chán lắm, tình nguời giờ chán lắm
Nhưng ngô ơi nếu muốn đi muôn dặm
Thì đừng khép lòng, đừng khép mình với ngoài kia

Ở ngoài kia từ sáng sớm tới mịt khuya
Loài nguời vui lắm, cuộc đời hân hoan lắm
Muốn đi xa thì khởi đầu hãy chầm chậm 
Đừng vội vàng phán xét trần gian

Đừng vội vàng cất tiếng thở than
Những mảng mầu sáng tối mới tạo thành cuộc sống 
Hãy cứ đi hoang bên trời gió lộng
Để thấy vị tình trong đôi mắt kẻ dương gian

Hãy đôi lần thử cất tiếng hỏi han
Dạo này khoẻ chứ? Công việc giờ ổn chứ?
Hãy yêu thương bằng cả niềm danh dự
Lo lắng chi chuyện góc cạnh đời

Viết lên tay đi "cuộc sông tuyệt vời"...

#Mị

0 comments

Có những ngày cô đơn ôi đến chết



Có những ngày cô đơn ôi đến chết
Chỉ nỗi buồn gặm nhấm mảnh hồn ta
Nhìn ra ngoài ư toàn những hồn ma
Thành phố nghĩa địa lạc mình ta bé nhỏ

Có những ngày than ôi thèm buông bỏ
Chỉ mình em hòng vớt vát ngày qua
Rồi cuối cùng em cũng bỏ mặc ta
Ta hờn dỗi kệ tâm hồn khô cạn

Có những ngày hư hao đến vô hạn
Chiều trải dài trên hàng ghế bờ sông
Ta rệu rạo ngồi xiết những chờ chông
Trên mặt nước đếm lập vòng hai một

Rồi có ngày ta biết mình dại dột
Hoang tuổi trẻ chỉ nhận lại niềm đau
Kẻ đến trước giờ là người đứng sau
Thôi đành thế tình yêu nào có lỗi

Có một ngày ta hít căng lồng phổi
Gạt em đi bước tiếp chặng đường xa
Và những gì trong ngày tháng trôi qua
Ta gom hết khóa chặt vào ký ức

Rồi đến ngày chẳng thấy mình thổn thức
Lòng an nhiên tựa một cánh chim câu
Sáng ngủ dậy chẳng còn hỏi người đâu
Thay vào đó nụ cười chào ngày mới

Ta tin em
Hạnh phúc rồi sẽ tới!!!

#Mị

0 comments

Trò chơi


Em thích không trò cút bắt 
Dượt nhau chạy giữa cuộc đời 
Tôi vớ phải phần đuổi nhỉ? 
Nào em chạy tiếp đi thôi

Em thích không trò tìm trốn 
Núp giữa thành phố mình này
Thực ra tôi ti hí đấy
Có điều giả kiếm cho hay

Em thích không trò nói dối 
Ai thật sẽ là người thua 
Mà thôi trò này em giỏi 
Xem như tôi chỉ rủ đùa

Em thích không, anh ta ấy? 
Người mà em đang giấu thầm
Tôi giờ rủ ai chơi được
Thôi thì cũng đành... tùy tâm...

-Mị-

0 comments

Cần bao nhiêu yêu thương để ta ở lại với nhau

Tình yêu như chiếc ly đã được nung qua bao nhiêu lò lửa của cuộc đời,rắn chắc và bền chặt;để đôi khi ta vô tình lỡ tay buông lơi chiếc ly rơi vào khoảng không va đập tạo nên những vết nứt.Những vết nứt làm chiếc ly bớt lung linh hơn nhưng cũng chưa thể nào vỡ nát.
Tình thương như chiếc ly trải qua bao mài dũa để có thể sáng lấp lánh;để khi ta vô tình lỡ chà xát tạo nên những vết xước.Những vết xước làm chiếc ly không còn lấp lánh nữa nhưng cũng đủ để đong đầy nước mắt đắng cay,những đắng cay qua đi sẽ xoa dịu tâm hồn mình,để mình có thể bước tiếp.



Yêu thương như chiếc ly đong đầy cả nước mắt hạnh phúc lẫn khổ đau.Dù là tiếng cười hay nước mắt thì chiếc ly vẫn bao dung mở lòng ấp ủ.Chiếc ly luôn đong đầy kỉ niệm,đong đầy kí ức,đong đầy những nỗi niềm chung.Chiếc ly cạn ấy là khi thương yêu đã cạn.
Những va đập,những cát bụi cuộc đời từng ngày chất chồng lên những vết nứt,ken dày,kín đặc.Tưởng như là hàn gắn mà lại là chia tách.Bụi bặm thời gian làm vết nứt thêm sâu,hai bến bờ dần bị đẩy ra xa nhau mãi.
Chiếc ly mang trên mình chằng chịt vết tích thời gian.Những vết xước ngày một thêm nhiều.Những vết nứt ngày một lớn hơn trở thành hố sâu chẳng thể hàn gắn.Những giọt yêu thương chảy tràn qua vết nứt rơi vào hư không,tan biến.
Chiếc ly thương yêu sẽ cạn dần theo năm thắng nếu vết nứt không thể đắp bồi,những vết xước không thể xóa đi.Chiếc ly ngày một xấu xí,nằm chỏng trơ trong ngăn tủ kính phủ bụi thời gian.Người ta nhiều khi không đủ can đảm,một lần cố ý buông tay để chiếc ly vỡ vụn.Người ta cố tin rằng vết nứt ấy chưa đủ để cuốn trôi yêu thương đi mất.Và để níu giữ kí ức,níu giữ những hoài niệm.Chiếc ly ấy vẫn nằm im lìm nơi góc tủ.
Liệu có một ngày người ta nghĩ rằng hãy thả chiếc ly vào lò lửa,để nó tan chảy và rồi ta sẽ làm lại một chiếc ly mới,nhỏ hơn nhưng không chằng chịt vết xước,cũng chẳng in hằn những vết nứt thời gian.Một chiếc ly nhỏ hơn vẫn đong đầy yêu thương và cả những hoài niệm của cả một đời.
Và rồi hai con người vẫn có thể cùng nhau nhâm nhi từng ngụm nhỏ thương yêu đến khi cuộc đời dần cạn.Để không bao giờ họ phải tự hỏi lòng mình :

"Cuộc đời này cần bao nhiêu yêu thương để giữ hai con người ở lại bên nhau?"

-Thành Râu-

0 comments

Hôm nay anh thấy mình già quá



Hôm nay anh thấy mình già quá
Hơn hôm qua, hơn cả ngày mai
Nghe thanh xuân rơi rụng trên vai
Tuổi trẻ đi đâu chẳng còn nằm đây nữa

Hôm nay anh thấy mình già quá
Sáng tỉnh dậy chẳng còn muốn mở mắt ra
Bao đam mê theo ngày tháng dần qua
Đâu vương vãi mà tìm hoài chẳng thấy

Hôm nay anh thấy mình già quá
Thành phố thênh thang sao chẳng chứa nổi anh
Trời tháng 3 hạt nắng cũng mong manh
Nằm phơi xác chòng chành bên ô cửa

Hôm nay anh thấy mình già thật
Chẳng còn em, chẳng thiết cả yêu thương
Giữa chúng ta mãi mãi một màn sương
Anh mờ lối – Em lạc đường phương khác

Chúng ta vẫn là lũ trẻ ham chơi
Sao tâm hồn đã già cằn, già cỗi
Trong tình yêu không ai người có lỗi
Chỉ yêu thôi là chưa đủ phải không em?


Vậy xin em… Hạnh phúc để anh xem…

-Mị-


0 comments

Tản mạn mùa hoa sưa

Cuộc đời cứ như một cốc chè thập cẩm vậy, ai thích thì khen ngon, ai không thích thì chê dở, nhưng rồi ai cũng phải ăn 1 lần, cho dù bạn ăn hết nó hay là không.

Cơn mưa rầu rĩ tắm Hà Nội trong màu trắng đục phủ dày thành phố, "có lẽ ảnh hưởng bão", bà cụ bán nước chè đầu ngõ ngước mắt nhìn trời rồi nhoẻn miệng cười. Umh, người ta thường nói có lẽ thế này, có lẽ thế kia để đưa ra cái ý kiến nào đó mà bản thân không chắc chắn cho lắm, nhưng phải chăng cũng từ những cái có lẽ đó mà con người sinh ra nghi kỵ rồi hiểu lầm nhau. Chúng ta có một bộ óc nhưng lại bắt nó hoạt động quá nhiều để rồi chính ta lại dẫn bản thân mình vào một mê cung bằng cách phức tạp hóa mọi điều đơn giản lên. Ngồi ngắm mưa rơi bên hiên nhà lắng nghe tiếng nhạc du dương từ ban công tầng dưới bất ngẫm, mưa thì lúc nào chả gợi sầu, chả làm cho lòng người cảm giác mênh mông. Cuộc đời giống như một cốc chè thập cẩm vậy, ai thích thì khen ngon, ai không thích thì chê dở, nhưng rồi ai cũng nên ăn một lần, cho dù bạn ăn hết hay là không. 




Sống giữa Hà Nội này gần chục năm, làm đủ nghề, quen bít bao người chỉ thấy thiếu nhất cái tình người. Nhiều khi muốn lẩn trốn quách cho đỡ nợ đời nhưng rồi đâu đó có tiếng nói trong bản thân lại không cho phép. Trời bắt đầu chuyển mùa, hôm rồi vẳng nghe tiếng sấm bung ra giữa làn nước rớt, thế là bắt đầu có sấm, cái sấm ùng ùng không dọa nổi đứa con nít lại là điềm báo cho lúa ở quê trỗ đoòng. Nhớ khi thơ hễ mùa này là mẹ lại chùm áo mưa đi tháo nước ruộng và làm cỏ cho lúa, mẹ nói để lúa xấu, để ruộng không bằng nhà người ta là điều xấu hổ nhất của người làm nông. Bao mùa hoa gạo rụng rồi không còn ở nhà nữa, mưa gió thế này chắc mẹ lại vẫn cặm cụi ngoài đồng chăm chút cho từng gốc lúa trổ bông. Đồng tiền bát gạo khiến người nông dân cả đời chẳng được ngửa mặt lên nhìn trời, thế mà họ sống vẫn có cái tình, vẫn xóm xóm làng làng tối lửa tắt đèn có nhau. Giờ sống giữa đất Hà Thành này sao mà thấy thèm quá chút tình đó. 
Nhưng rồi ngẫm cho cùng đâu phải ai sinh ra đã vô tâm thế đâu, là do dòng đời xô đẩy, umh, đổ quách cho đời đi. Thì có đâu xa xôi, đến ta cũng thế đó, cũng đâu hoàn hảo, cũng đâu toàn diện. Chỉ là kẻ tham lam như ta muốn giữ những người ta yêu mến mãi ở cảm nhận yêu quý như cuộc gặp gỡ ban đầu. Rồi chợt nhận ra con người thì không bao giờ đứng yên một chỗ, thay đổi, nó là quy luật sống rồi nên đôi khi chỉ biết tiếc nuối mà ngậm ngùi nói giá như.

Dạo gần đây thấy thèm và khao khát được yêu thương. Nhưng rồi lại sợ, cũng đã qua chút xíu cái tình thơ dại, cũng nồng cháy, cũng ngày nhớ đêm mong, cũng giận hờn nhăng nhít, nhưng vì thế mà ta sợ bị biến thành kẻ ích kỷ trước người ta yêu thương, để rồi lại mất đi chất sảng vốn có trong con người ta. Thế rồi không dám trao đi, không dám thổ lộ. Phải chăng tình yêu là một thứ quà quá xa xỉ với ta, như đứa trẻ ăn xin đứng ngoài tiệm kính khao khát được mua đồ chơi xịn giống bao đứa trẻ khác. Tối qua mơ gặp lại người, tự dưng những nỗi buồn đau ngày qua như tan biến hết. Mà tính cho cùng cũng đâu đủ mặn nồng cho ta lưu luyến. Đặng vài ngày nữa sưa kết chùm phủ trắng mọi góc phố. Theo truyền thuyết kể lại, hoa sưa có lẽ là hồn một cô gái ngàn xưa kết tinh thành bạch ngọc. Cứ mỗi độ Xuân về lại nhớ chàng trai Hà thành nên hiện ra mơ hồ, thoáng qua một ít ngày ngắn rồi lại bay về chốn nào hư vô. Khi những cánh xưa mỏng mảnh rơi bạc cả những con đường gầy guộc cũng là lúc mùa sắp sang, trời làm nũng để rồi phát rộ cái nắng hè oi ả. Mọi thứ rồi lại như vòng tròn quy luật thôi... Chẳng sớm, cũng chẳng muộn, việc gì đến bởi nó phải đến... thế nên hãy mỉm cười... Rồi trời sẽ lại sáng... Hãy tin rằng vậy đi.

0 comments

Câu chuyện tháng 3



Tháng 3 mùa dễ dãi
Trời hóa hạt mưa ngâu
Lòng xuân chợt khép vội
Buồn như mối tình đầu

Tháng 3 màu hoa gạo
Nở nhuốm rực đỏ cành
Tuổi em thì con gái
Còn mấy ngày biếc xanh?

Tháng 3 mẹ thư vội
Nhắc nhỏ chuyện chồng con
Trời trở mùa mưa riết
Mẹ chẳng hay em còn...

"Đành rằng tháng 3 vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa"

-Mị-

1 comments

Em nói mình yêu...



Em nói mình yêu thành phố
Yêu từng ngõ nhỏ cong queo
Yêu những gốc bàng xiêu vẹo
Yêu đoàn xe phóng vèo vèo

Em nói mình yêu ngày mới
Nụ cười tròn vạnh đầy môi
Đôi chân thảnh thơi không vội
Ngắm nhìn nắng tưới ngập trời

Em nói mình yêu cuộc sống
Trái tim khắc khoải yêu thương
Cỏ cây và bao người lạ
Rồi yêu trọn cả vô thường

Em nói yêu nhiều tuổi trẻ
Những nhịp thở của thanh xuân
Buồn, vui tựa tắm mưa hạ
Ướt vẫn muốn lại đôi lần
....
Em nói em yêu mọi thứ
Mà sao lại chẳng có tôi
Này hay em đang mặc định
Tôi vốn là để yêu rồi...


-Mị-

0 comments

Em giữ dùm ta...




Em giữ giùm ta cái tuổi xanh
Cái xuân trong gió chảy an lành
Dảo mình trong trẻo như thơ trẻ
Đêm nghe dế đàn những nhạc thanh

Em giữ giùm ta vạt nắng thu
Cho khuya không lạnh, sớm không mù
Thành phố chiều về không vội vã
Lòng không hoang hoải khối sầu u

Em giữ giùm ta buổi gần nhau
Ngồi trên quán vắng tựa mái đầu
Khúc nhạc lặp vòng không dứt đoạn
Em - ta - Hà Nội thế mà sâu 

Em giữ giùm ta những yêu thương
Ta viết thành thơ dán đầy tường
Tuổi trẻ như một cơn mưa vội
Chuyện cũ qua rồi chẳng còn vương

Ta giữ giùm em những ngày qua
Giữ môi, giữ mắt, giữ đậm đà
Giữ những chuyện buồn xa xa tít
Còn mỗi trong lòng những nhành hoa

Và cuộc đời vẫn tiếp tục hát ca...

-Mị-

0 comments

Bàn về người trẻ và lao động

Ngày trước tôi không quen việc lên kế hoạch cho những gì tôi làm. Tôi quan niệm sống là phải tận hưởng từng giây từng phút ở thời điểm hiện tại nên việc của ngày mai thì hãy để ngày mai tính, chớ nên lo nghĩ về những thứ chưa sảy ra mà gieo sầu lo vào mình. Ấy thế nhưng tôi phải công nhận những gì của ngày trước đó khiến tôi muốn vả vào mặt mình vì đã để phí đi quá nhiều thời gian. Việc bạn lên kế hoạch cho một công việc nào đó, hay thậm chí cho cả cuộc đời bạn nữa đó là việc bản thân mình dự kiến một đường đi cho những ngày sắp tới, mà đã là kế hoạch thì chắc chắn đó phải là nước đi cho sự phát triển chứ không thể là sự thụt lùi cho chính mình, nên không phải là lo nghĩ mệt người mà là sự phấn đấu, là cái đích tốt đẹp cho những ngày sau.



Tôi nhận thấy đa phần người trẻ bây giờ thường lệch lạc, thậm chí có những người còn chưa thể suy nghĩ. Có thể họ cũng như tôi trước kia, hoặc có thể họ chưa bao giờ phải co ro trong một hốc nhà trọ ẩm, mốc với chuột, gián và những thứ đồ cũ rách bầy xung quanh. Họ mải mê với những cuộc vui khiến bản thân mất quá nhiều thời gian trong một ngày và xem đó là tận hưởng, họ để cho tuổi xuân của mình chết chìm trong sự lười biếng và nhếch nhác trong những lý do abc, những lý do trì hoãn tất cả những động lực thúc đẩy mình. Tôi vốn là một người cầu toàn, tôi cầu toàn không chỉ với mình mà còn với mọi người xung quanh nữa, thậm chí đôi khi ngay cả bản thân tôi cũng thấy mình cầu toàn một cách vô lý, Tôi không thể chịu được những gì người khác làm mà không bỏ cái tâm, bỏ trách nhiệm và công sức vào đó. Tôi cũng có cảm giác không vui nếu một ai đó chỉ dùng lời nói mà không cho tôi thấy hành động của họ như thế nào. Những thứ nhỏ nhặt mới làm nên một con người vĩ đại, nếu không làm được việc nhỏ thì chuyện nói về những việc lớn lao làm sao người khác có thể nghe. Bởi thế dù biết mình đôi khi vô lý, khó tính như một bà chửa trong kỳ sinh nở lần đầu tôi vẫn giữ cái tính đó.
Công việc mình làm mình phải tôn trọng nó, đó là cái tâm, có thể mình chưa là người làm chủ nhưng hãy lôi suy nghĩ của người làm chủ ra để toàn vẹn cho công việc của mình, khi đó mới xứng đáng nhận những đồng tiền lương mà người ta thuê mình đưa cho, đó là cái đức. Một kẻ sống mà không có tâm, không có đức thì làm sao người khác có thể tôn trọng. Những kẻ ăn không ngồi dồi kiểu nhà nước lên cơ quan lướt web, ăn, chém gió, hết giờ về tới tháng ngửa tay nhận lương rồi về khoe nhàn nhã tôi khinh lắm, dù cho có hơn tôi thế nào chăng nữa. Con người sáng dạ hơn nhờ lao động, nếu không lao động, biết đâu một ngày nào đó não sẽ lặn hết nếp nhăn thì sao? Các anh các chị không lo điều đó à?
Mỗi con người chúng ta đều nên tìm ra một lý do để cho bản thân mình phấn đầu, nếu không có gì để phấn đấu thì cũng nên bịa ra một lý do để mà phấn đấu, kiếp người có hạn nhẽ cứ để mình bất bơ mãi. Lao động có vẻ đẹp riêng của nó dù cho bạn đang lao động trí óc hay chân tay. Khi tuổi trẻ còn mang lại cho chúng ta nhiều lợi thế và may mắn thì đừng để lãng phí nó.

P/S: Thân gửi tới tất cả những người trẻ và đặc biệt là những người em tôi!

0 comments

Men...



Anh vẽ một giọt mưa bay
Em tô sắc buồn của gió
Mùa đông đặt trong chiếc lọ
Đóng băng nỗi nhớ mịt mờ

Những buổi chiều tà dảo bước
Nắng trốn bỏ mùa hư hao
Phố xưa vẫn chân quen dạo
Nay sao lạc mãi phương nào

Thanh xuân như men rượu nặng
Tự chuốc lòng sầu mơn man
Kẻ say cứ thế đong cạn
Kẻ mê giữ chỉ nồng nàn

Hỏi mùa bao giờ bỏ phố
Để chim sẻ về trên cây
Hỏi ta sao còn giữ đấy
Yêu thương đâu phải đong đầy

Đường nào cho người lữ khách
Lối nào cho kẻ ham chơi
Đừng mơ đằng sau mong đợi
Hãy như cạn hũ rượu mời

Xem đi... cả một khoảng trời....
-Cường Lightning-

0 comments

Thành Phố!!!



Thành phố chênh chao
Men say chẳng đủ nhòe đi đôi mắt
Bỗng nhớ sao những chiếc ôm thật chặt
Bỗng ùa về những điệu nhạc thật quen

Thành phố đêm đen
Cuối mùa rồi hoa chẳng còn nở nữa
Góc nào đây mưa dài như nỗi sợ
Giấc ngủ giật mình tỉnh dậy chẳng kịp mơ

Thành phố trơ vơ
Tháng Chạp cuộn mình cạn ngày cạn tháng
Ai là ai của ai còn đâu quan trọng
Chỉ một mình rồi nỗi buồn lại cũng hóa thành thơ

Có bao giờ thành phố biết thờ ơ
Quên nhịp sống, nấp vào ban công mà phì phèo hơi thuốc
Những yêu thương, những cô đơn thân thuộc
Giữ vừa cho mình thôi, ngắn đủ một nụ cười

Mong những ngày thành phố vắng bóng người
Gió hanh hao thổi cây ven đường bù xù tóc rối
Chẳng lo toan, chẳng chen nhau về vội
Lại dịu dàng như cái thuở dại khờ yêu

Thành phố trở mình thành phố thật liêu xiêu
Thương chẳng đủ mà yêu thì xa vời quá
Những hình nhân dần trở nên xa lạ
Chỉ gợi buồn lên trong ký ức ngọt ngào

Em có nghe không lời thành phố thì thào...

‪#16‬/01

0 comments