Thành phố chênh chao
Men say chẳng đủ nhòe đi đôi mắt
Bỗng nhớ sao những chiếc ôm thật chặt
Bỗng ùa về những điệu nhạc thật quen
Thành phố đêm đen
Cuối mùa rồi hoa chẳng còn nở nữa
Góc nào đây mưa dài như nỗi sợ
Giấc ngủ giật mình tỉnh dậy chẳng kịp mơ
Thành phố trơ vơ
Tháng Chạp cuộn mình cạn ngày cạn tháng
Ai là ai của ai còn đâu quan trọng
Chỉ một mình rồi nỗi buồn lại cũng hóa thành thơ
Có bao giờ thành phố biết thờ ơ
Quên nhịp sống, nấp vào ban công mà phì phèo hơi thuốc
Những yêu thương, những cô đơn thân thuộc
Giữ vừa cho mình thôi, ngắn đủ một nụ cười
Mong những ngày thành phố vắng bóng người
Gió hanh hao thổi cây ven đường bù xù tóc rối
Chẳng lo toan, chẳng chen nhau về vội
Lại dịu dàng như cái thuở dại khờ yêu
Thành phố trở mình thành phố thật liêu xiêu
Thương chẳng đủ mà yêu thì xa vời quá
Những hình nhân dần trở nên xa lạ
Chỉ gợi buồn lên trong ký ức ngọt ngào
Em có nghe không lời thành phố thì thào...
#16/01
No comments:
Post a Comment