Tôi nhớ về một chiều cuối xuân trong trẻo, khi những vạt nắng đầu mùa
bắt đầu mon men đổ vàng trên tán cây lấp lánh, có một cô gái tựa đầu vào
vai tôi ngủ vùi bên góc quán thân thương mặc cho dòng người đi lại, hơi
thở thơm tho nhè nhẹ phả vào vai tôi, vào ngực tôi rồi len thẳng vào
tâm trí, hơi thở đều đều như quên bẵng cuộc sống ngoài kia thổi hắt
những lọn tóc đong đưa bay nhè nhẹ. Tôi cứ thế bất động nhìn vào gương
mặt đó rất lâu, rất lâu và thật sự chỉ mong cho thời gian dừng lại ở
đấy.
Đôi khi tôi vẫn mơ về em, rồi lại nhớ, nỗi nhớ mong manh như
gió heo may bên cửa, quyện chặt lấy mùa, vương đầy tấm thân khô gầy rồi
hút cạn cô liêu trong chuỗi ngày tuổi xuân khờ dại. Sao tôi và em lại
trở nên như thế sau những trong trẻo trái tim mình đã có? Sao tôi lại cố
chấp bắt mình phải dành bằng được em để rồi đẩy nhau ra hai đường riêng
rẽ… Trái tim con người không phải bằng đá, thế mà vẫn lạnh phải không
em… Tôi cũng không biết vì sao nữa hay có lẽ vì tôi sợ sự cô đơn?
Tôi
cô đơn, em cũng vậy, nhưng em thì chạy trốn nó, còn tôi thì xem nó như
cố nhân, mang một vẻ đẹp lung linh huyền ảo. Nhưng chính sự khác biệt đó
khiến con người ta dần im lặng, và nối dài theo im lặng đó sẽ là khoảng
cách. Khoảng cách tôi, khoảng cách em, nó không phải tính theo độ dài
của địa lý, cũng không phải tính theo các chiều không gian, một thứ
khoảng cách dị dạng mà ngay cả khi ở rất gần nhau tôi vẫn thấy xa vời,
một thứ gì đó mà dù tôi có gắng gượng đến mấy cũng không thể nào chạm
tới. Thế rồi tôi tắm mình trong nỗi buồn dài, ngày cứ qua, đêm cũng cứ
qua, hình bóng em quanh quẩn trong tâm trí tôi, nó làm tôi bực tới mức
cố làm cho mình thật bận rộn để bẵng đi, cố làm cho bản thân thật vui vẻ
để chẳng ai biết tôi của sự cô liêu khác hoàng toàn so với những gì họ
từng thấy. Nhưng rồi đêm về tôi lại ngây ra vì những khắc khoải… Tôi sợ
đêm một phần vì thế, những bộ phim hài chẳng đủ để tôi cười thoải mái
như khi bên em, những cốc trà đêm cũng không thể đủ nồng nếu thiếu đi
hình dáng… Tôi của đêm là một bản thể khác, trầm lắng và cô liêu…Thế rồi
tôi lại viết…
Tôi viết về em, về tôi, về chúng ta, những câu chuyện
chẳng đầu, chẳng cuối được tôi lắp ghép một cách vụng về, đó có khi là
sự cô đơn giữa thành phố ồn ả, có khi là cái buồn của người trẻ xa quê,
những cũng có khi là yêu thương chưa một lần thổ lộ trước mắt… Có quá
nhiều thứ để mình suy nghĩ ở tuổi trẻ mà tìm cho ra một tri kỷ để hàn
huyên thời thật khó, thế nên tôi viết nhiều là như thế.
Hum bữa em
nhắn tin cho tôi sau chuỗi ngày bằng bẵng chẳng liên lạc với nhau, tuy
chỉ là một tin nhắn thôi nhưng tôi vẫn mừng lắm. có đièu tôi tỏ ra giấu
giếm nó, bởi tôi sợ rằng bản thân lại sa lầy một lần nữa, trước em tôi
như kẻ ngốc ngếch chẳng biết làm gì ngoài việc cố để kiểm soát nhịp thở,
nó như một loại nghiện khó cỏ thể từ bỏ, thế nên tôi sợ mình không thể
dứt ra. Yêu thương thì nhiều đấy, nhưng nếu làm chỉ là đốm lửa nhỏ nhoi
lúc nhòe lúc tắt thời tôi chẳng muốn. Rồi lại khổ cho em và cho tôi…
Chẳng
có nhiều thứ để giữ làm kỷ niệm với em, nhưng những gì đã trải qua tôi
đều rõ, mối quan hệ thay đổi cả hai cũng tự nhiên mà hành động khác
trước, chẳng biết em né tôi hay tôi né em. Nhưng yêu thương cảm thấy
thật gượng gạo… Buồn quá phải không em?
Đã sang tiết đầu đông, tôi
vẫn mong tới cái mùa giá rét để có thể nhìn bầu trời gần mình hơn những
ngày thu, hạ. Màu xám của trời đông buồn như muốn khóc nhưng lại gợi
tình rất nhiều. Chẳng biết giờ này em có nghĩ về tôi không chứ riêng tôi
nỗi nhớ lại dạt dào hơn trong buổi trời trở gió như thế…
Rồi yêu thương cũng theo nhau về thôi
Chỉ có điều…
Về hướng nào thì anh chẳng rõ
Cười nhiều lên em nhé...
No comments:
Post a Comment