Labels: , ,

Đời người và những chuyến tàu ly biệt

Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…



Cuộc chia ly đầu đời cuộc chia ly về khoảng cách địa lí




Tôi còn nhớ đó là vào mùa hè năm tôi học lớp 3 chuẩn bị sang lớp 4. Bác tôi cho ông anh họ tôi từ mãi sông Bé về quê chơi. Đó là lần đầu tiên tôi biết rằng tôi có anh em ruột thịt ở xa thế. Tôi chả biết sông Bé là ở đâu chỉ thoáng mường tượng là ở đâu đó mãi trong nam nhưng trong cái tâm tưởng của một đứa con nít như tôi dạo ý, cứ ai, ở đâu không biết, nếu mà là người không phải sinh sống ở lũy tre làng tôi thì hẳn là đang sống ở một nơi tuyệt vời với xe cộ nhộn nhịp, đèn nhấp nháy xanh đỏ, những chiếc kẹo ngọt tới muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi hay những cốc nước xanh đỏ tím vàng chưa một lần tôi từng được uống nữa, nơi mà người lớn thường gọi với cái tên là “thành phố”. Thế là ngay từ khi nhìn thấy ảnh, tôi đã cười toe toét để lộ cả hàm răng sún tới gần hết hàng tiền đạo của mình và nhanh chóng lại gạ gẫm với ảnh ngay. Vì ảnh bằng tuổi tôi nên suốt cả một mùa hè chúng tôi chả rời nhau lấy bước nào, tôi tò mò hỏi mọi chuyện về chỗ ảnh đang ở cùng gia đình bác tôi còn ảnh thì gạ tôi đủ thứ để tôi dắt đi bắt dế, bắt bọ xít làm xe đua hay đi ăn trộm ổi rồi trêu chó nhà bà hàng xóm… nói chung là mấy trò mà ảnh chả mấy khi được chơi (sau này tôi mới biết là vì bị bố mẹ quản chứ không phải là nhà ảnh ở thành phố, ngày ấy trong khu ảnh ở cũng nghèo ngang ngửa với quê tôi thời bấy giờ). Mùa hè kết thúc, hôm ảnh cùng bác tôi lên xe vào trong Nam tôi khóc như mưa, khóc như ai đó lấy đi thứ đồ chơi mà tôi quý nhất vậy. Chả ai dỗ nổi, tôi cũng chả rõ vì sao mình lại khóc nữa. Tôi đứng nhìn cho tới khi chiếc xe đưa ông anh yêu quý đã song hành với tôi cả một mùa hè đi về nơi nào đó xa tít tắp khuất bóng, chả làm gì được tôi mới bắt đầu lọc cọc leo lên gác-ba-ga xe đạp để bố tôi đèo về. Nỗi buồn xâm lấn mọi hành đông của tôi. Tôi nhìn chỗ nào trong nhà tôi cũng thấy nhớ ảnh, nhớ tới mức chả muốn ăn cơm khiến bố tôi nổi cạu mấy phen định tạt tai tôi nhưng may mà mẹ tôi ngăn lại. Các bác các cô tới chơi thấy tôi như thế cũng thương nên an ủi đủ kiểu, nịnh tôi rồi còn mua cho tôi những thứ mà ngày thường chả bao giờ tôi dám nghĩ tới như kẹo mút hình lưỡi dao có chiếc còi thổi te te ở đầu, oản giấy màu chỉ xuất hiện trên bàn thờ ngày mùng 1 hay 15 hàng tháng hay thậm chí còn có cả một cái chong chóng quay tay kiểu chong chóng trên đầu Doremon, thứ đồ chơi là niềm ao ước của mọi đứa trẻ thời bấy giờ  nữa… Mãi tới 1 tuần sau tôi cũng chịu nguôi ngoai và quay lại cuộc sống bình thường. Cuộc chia ly đầu đời tắm ướt  tuổi thơ tôi ấy tôi vẫn nhớ, thi thoảng gọi điện với ông anh giờ lớn tướng sắp lấy vợ rồi kể lại vẫn còn thấy buồn cười. Nhưng đó lại là một kỷ niệm đẹp khiến anh em chúng tôi gắn kết nhau hơn, gần gũi nhau hơn, và yêu thương nhau hơn.  Chính cái nỗi buồn thoảng qua của đứa trẻ trong tôi ngày ấy lại vô tình reo vào tâm hồn tôi những xúc cảm mới trong cuộc sống muôn màu, những cảm xúc của tình anh em, tình cảm gia đình.


Cuộc chia ly thứ hai, mà không, sự mất mát to lớn đầu đời của tôi thì đúng hơn, đó là ngày tôi khóc ngẹn tiếng nấc tạm biệt bà nội tội từ giã cõi trần. Cuộc chia li của âm dương cách biệt.




Năm tôi lên hai tuổi mẹ tôi sinh em gái tôi, kể từ ngày đó tôi ra ngủ với bà và cứ thế hằng đêm được đắm chìm trong những câu chuyện ngày xửa ngày xưa đầy lôi cuốn. Mẹ là người sinh ra tôi, nhưng bà nới là người chấp cánh nuôi lớn tâm hồn thơ dại của tôi những ngày tháng xa xưa ấy, hồi bé tí ti tôi bám lấy bà không dời gót, đi đâu cũng muốn theo, bà làm gì cũng tới hóng, đó là lý do tuy không phải cháu đích tôn nhưng tôi vẫn được bà gọi là cục vàng, chính điều đó làm tôi tự hào ra mặt với mấy ông anh họ của mình. Thế nhưng, bà lại chính là người duy nhất tôi cảm thấy mình có lỗi nhất. Những năm tháng cuối đời bà bị liệt nửa người do bị tai biến, nửa phía dưới hầu như không cử động được nên chỉ nằm một chỗ. Người nhà quê, cũng chả biết gì về bệnh ấy, sau ngày bác cả tôi mất chỉ thấy thi thoảng bà bảo tê chân tưởng là bệnh người già nên cũng chỉ mua thuốc uống sơ sơ, đến lúc bệnh nặng bà nằm hẳn, các bác, các cô và bố mẹ tôi không có tiền chạy chữa, cũng chả biết chạy chữa như thế nào, chỉ biết thay phiên nhau chăm sóc bà. Được 2 năm, bà mất. Tôi nhớ đó là ngày học cuối cùng để chuẩn bị nghỉ tết năm tôi học lớp 10. Bà mất lúc nào tôi cũng chả biết, chỉ biết khi đạp xe về tới cổng nghe kèm trống, thấy đông người, mắt tôi đã nhòe đi như một phản xạ. Tôi cũng chẳng biết tại sao lúc đó tôi thế nữa, tôi sợ phải đối diện với cái điều đau buồn đó. Quẳng xe lên trên nhà hàng xóm tôi không chạy vội mà cứ lững thững bước chầm chậm về, tôi trách mình sao bà mất mà không cảm nhận được chút gì, người ta bảo nếu bạn yêu thương ai đó thực sự thì khi người đó sảy ra chuyện gì bạn cũng có thể cảm nhận được nó, sao tôi lại không, hay là tôi chưa đủ yêu thương bà, thế rồi mắt tôi lại càng nhòe đi trong cái ngày cuối năm trời nhá nhem tối ấy. Khi ngồi trước bà tôi chẳng biết làm gì chỉ khóc, khóc to hơn bị bố đánh, to hơn uất ức khi bị thằng bạn đấm vào đầu mà không làm gì được, to hơn cả cái ngày thằng anh tôi lên xe theo bố ảnh vào Nam nữa, bởi tôi biết tôi đã mất bà mãi mãi. Ngày đưa bà ra đồng, tôi dặn mình không được khóc, như thế bà sẽ vui hơn, ra đi nhẹ nhàng hơn. Nhưng rồi khi thấy người ta dần dần hạ quan tài bà tôi xuống và phủ đất lên tôi quỳ gụp xuống đất mà nấc, cái nấc nghẹn ngào đầu tiên của sinh li tử biệt, nấc trong vô vọng vì biết kể từ giờ phút này bà sẽ đi xa lắm, xa hơn cả cái mảnh đất miền Nam nào đó kia, mang theo cả tuổi thơ của tôi với những câu chuyện xửa xưa thuở năm mười. Thấm thoát đã 7, 8 năm, thằng cháu thơ dại đã lớn như cây chuối hột trên bãi chợ, tôi thì tôi tin ở một nơi nào đó bà vẫn luôn dõi theo tôi, như ngày bé cục vàng của bà bám gót không dời bà vậy. Thi thoảng bà vẫn về trong giấc mơ, nhẹ nhàng và gần gũi như những ngày tôi vẫn còn được dội nước cho bà ngồi gội đầu nơi bờ giếng. Có những lúc trong mơ tôi ôm trầm lấy bà mà nấc lên xin lỗi, tôi áy náy và ân hận vì đã không yêu thương bà nhiều hơn để rồi những lúc chạnh lòng nghĩ về cái  góc bàn thờ nhỏ nơi có tấm di ảnh và khơi đừng trầu của bà tôi lại cảm thấy xót xa và hối tiếc.


Cuộc chia li thứ ba cuộc chia li mang tên “từ bỏ”




Đây là câu chuyện về những tình cảm trong sáng đầu đời của tôi, một câu chuyện không buồn, không vui chỉ nhẹ nhàng như một áng mây bồng bềnh mùa hạ, đến và đi trong phút chốc nhưng đọng lại cho trái tim tôi cho tới tận bây giờ một cảm xúc trọn vẹn hơn cả.  Tôi là dân khối A, không được là dân khối A xịn  nhưng 3 năm cấp 3 tôi chỉ học khối A với nguyện vọng đậu đại học theo lời khuyên của bố mẹ “đỡ khổ đi con ạ”. Nhưng khối A tôi trượt và rồi may mắn nhờ chút năng khiếu tôi đậu được vào một trường tư bằng khối C với sô điểm so sánh với bạn bè trong trường là không tệ. Hẳn đó là cái duyên, nếu không cũng là cái gì đó của bàn tay số phận bởi lẽ  ở chính tại ngôi trường này tôi đã bắt gặp tình yêu đầu đời của mình. Đó là một ngày giữa thu đầy gió tôi còn nhớ như in cô ấy mặc một chiếc quần jean với một chiếc áo cộc tay màu trắng có in hình một chú khỉ tinh nghịch ngay trướng ngực, vai khoác balo con cóc còn dưới chân là một đôi giày vải đế bệt. Hình như cô ấy đang đợi bạn, chốc chốc lại thấy vén những sợi tóc bị gió thổi lòa xòa che mất đôi mắt trong veo như hai hồ nước mùa thu để ngóng nhìn về phía xa xa và tôi như chết lặng trước cái dáng vẻ nhỏ nhắn cùng gương mặt như thiên thần của cô ấy. Nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, tôi một thằng suốt những năm học Trung Học ghét lũ con gái như đĩa thấy vôi vì mấy thứ chuyện nhảm nhí và thói lề mề, rắc rối thế mà ngay lập tức lại chết tức tưởi trước một cô gái thậm chí chả biết tên tuổi hay quê quán ở đâu. Ớ thế mà cái hôm đi nhận lớp lại thấy cô ấy ngồi ngay lớp bên cạnh (trường tôi đợt ấy phân 7 lớp cùng khoa du lịch, tôi học lớp 1, cô ấy học lớp 4) và còn may mắn hơn khi biết rằng lớp tôi và lớp cô ấy đều được xếp học chung vào cùng buổi sáng. Tự dưng tôi nghĩ thầm “Bỏ mẹ, hẳn đây là ý trời” thế là từ ngày đó tôi để ý tới cô nàng nhiều hơn. Khổ một nỗi, tôi vốn rất thoải mái với bọn khác giới trong vai trò là bạn bè nhưng đụng vào tình cảm thì ngược lại, nói ngắn gọn ra tôi là thằng nhát gái. Tôi chỉ biết ngồi trong lớp nhìn lén và…nhìn lén chứ cũng chẳng biết làm gì hết. Cũng có cơ hội để nói chuyện với nàng nhưng đứng trước tình yêu lớn nhất của tôi vào lúc đó miệng tôi lại như bị thằng nào đổ 502 vào vậy, cứng đơ và dính đét vào nhau. Cứ thế tới tận hết năm nhất thì phải, tôi cũng dám thổ lộ, nhưng đó là một đêm liên hoan cuối năm có 1, 2 chén rượu và không làm chủ được hành động của mình. Và rồi sáng mai ngủ dậy tôi thấy cô ấy nhắn xin lỗi, cảm ơn tình cảm của tôi nhưng cô ấy đã có người thương rồi và anh ta cũng là tình đầu với cô ấy thì phải đại loại thế. Ôi,cái trái tim tội nghiệp, bé dại của tôi ngày ấy bạn biết không nó đã rỉ “máu”,  tôi văn vẻ tý thôi chứ thực ra tôi chỉ sợ cô ấy cười mình, tôi thấy mình là kẻ thất bại, tôi thấy mình thật là chán ngắt bla bla… Tôi khóc, thực ra là hai ba giọt gì đó nhưng nó vẫn được tính là khóc, đó là lần đầu tiên trong đời tôi rơi nước mắt vì một người khác giới không phải là bà hay mẹ mình. À cả buồn nữa, phải mất xem nào…3 hay 4 hôm gì đó tôi mới thấy đỡ đỡ sau những đêm nằm nói chuyện với chính mình. Tôi chấp nhận từ bỏ, không phải hết thích cô bạn xinh xắn kia rồi mà vì tôi nghĩ đơn giản không nên là kẻ đi phá hoại hạnh phúc của người khác, như thế sẽ không hay, với nữa chắc gì mình đã phá được vì mình chỉ là thằng nhà quê tỉnh lẻ ra Hà Nội học nhà thì nghèo rớt còn cô ấy nhìn vào đã biết là một tiểu thư con nhà có điều kiện… (Hồi đó đang còn suy nghĩ tiêu cực :))))  Thế rồi mọi thứ vẫn trôi qua, sớm ngủ dậy tôi vẫn thấy bả chủ nhà sang đòi tiền trọ, mấy thằng bạn phòng bên cạnh vẫn chơi game hò hét inh ỏi và cái bụng thì vẫn sôi ùng ục vì đói. Tôi mới nhận ra một điều là niềm vui, nỗi buồn, đau khổ hay hạnh phúc tất cả chỉ khởi nguồn từ suy nghĩ của con người, đôi khi từ bỏ không phải là sự thất bại mà chỉ là sự chấp nhận như một quy luật đơn thuần, và tôi cảm thấy may mắn vì đã biết từ bỏ đúng lúc. Bới lẽ cho tới hiện tại này đây tôi vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của tôi càng ngày càng thú vị và tôi càng ngày càng khao khát sống, càng khao khát yêu thương. Có thể sẽ chẳng có một cô bé Hải Phòng nào thứ hai như cô bạn xinh xắn ấy trên cõi đời này để tôi được nhìn lén nữa nhưng con người vẫn có quyền yêu thương và nhận lại yêu thương từ người khác, vì thế buồn đau khổ ải cũng chỉ là một trạng thái nhất thời, chúng ta còn cả cuộc đời, đó mới là cái xa xôi đáng nghĩ tới. Bây giờ thì nàng ấy đã có một cô con gái vô cùng xinh xắn và đáng yêu rồi, tôi không rõ anh chồng có phải là mối tình đầu hồi cô ấy nói cho tôi hay không nhưng tôi vẫn vui mừng cho hạnh phúc của họ.



Tôi còn kha khá những cuộc chia li khác nhưng sẽ là quá dài để các bạn có thể đủ kiên nhận đọc hết nên tôi xin tạm dừng ở những cuộc chia li chính đánh dấu mốc trong cuộc đời của tôi như thế này thôi. Bạn biết đấy chia ly thường gắn liền với nỗi buồn, niềm tiếc thương thậm chí cả nước mắt nữa nhưng theo một chiều hướng nào đó chia li lại là một chất dung môi để con người biết chân trọng cuộc sống hơn, biết sống yêu thương hơn và thật lòng với những người xung quanh mình hơn. Bạn, tôi và cả triệu triệu người ngoài kia nữa nếu biết quý trọng những khoảnh khắc sống với những người mình yêu thương thì dù cuộc chia li đó là do khoảng cách, do chấp nhận sự thật buồn hay thậm chí là do âm dương cách trở thì trong tim bạn họ vẫn ở bên cạnh. Với tình người không có khoảng cách, vì đó là lúc con người ta sống “người” nhất với nhau.

No comments:

Post a Comment