Dốc Eo

Quê tôi có con dốc gọi là dốc Eo. Nó nối con đường từ ngã ba trung tâm làng tôi ra một cái ao thường được gọi với cái tên là ao Vộng để tới con đường Mới trải dài kéo tận tới mảnh ruộng nho nhỏ xinh xinh mà theo tôi còn nhớ ngày bé mẹ tôi hay trông dưa leo hay khoai tây mỗi độ đông về ở đấy. Hễ mùa thu hoạch tới, muốn đưa nông phẩm về là bố con tôi phải đẩy xe thồ qua con dốc ấy. Cái tuổi thơ của những đứa trẻ quê mùa chúng tôi gắn liền với lấm lem gió bụi đất cát và những kỷ niệm về từng góc bàng, hốc dế ở quê. Dốc Eo cũng vậy. Ngày còn bé tôi nghĩ dốc Eo cao thế hẳn là con dốc cao nhất cái xã này, mà có khi nó còn cao nhất cái Việt Nam này ý chứ, điều đó minh chứng bằng việc bố con tôi cong mông cùng đẩy cái xe thồ khoai mãi mà tôi chả thấy lên tới nơi xong đến khi lên rồi thì tôi ra sức sạt chân đến rách cả dép mà vẫn chưa thấy xuống hết. Cũng vì thế mà ngày tôi cũng mấy thằng bạn nối khố vác con xe không phanh không chắn bùn mà dân quê tôi ưu ái gọi với cái tên "xe cui" ra đi tập thì dốc Eo chính là miền đất hứa tạo điều kiên thuận lợi nhất cho những thằng nhỏ thích thể hiện tài thả trôi xe mà không cần đứa nào phải giữ. 






Đi từ hướng ao Vộng lên đỉnh Eo vòng xuống dưới chân dốc là khu vực Bản Tin. Đây thực chất là một bức tường có hình một tấm bảng dài được đánh đen để cán bộ thôn ghi tin tức thông báo tới bà con trong thôn mà không cần đi tới từng nhà. Hồi tôi 5, 6 tuổi vào mỗi buổi chiều tôi thường theo bà ra đây xem người ta họp chợ chiều,những thứ đồ lặt vặt như mớ tôm mớ tep hay vài chai rượu chút trái cây lại có thể đủ một bữa ăn cho cả gia đình . Xóm chúng tôi gọi là xóm Lĩnh Thọ, địa phận kéo dài từ dốc Eo cho tới Ngã Ba Đình vòng vào tới quá nhà tôi 1 xíu, mấy thằng nhà gần chợ nên hầu như món gì hay hay lạ lạ về làng cũng đều là những thằng biết trước hết. Khổ nỗi cái nghèo đeo đẳng hết từ đời ông bà, sang bố mẹ nên những món đồ như kẹo cao su, oản giấy màu hay kẹo mút hình tôn ngộ không có gắn còi trên đỉnh là những gì mà tuổi thơ chúng tôi thèm khát nhất. Ấy thế mà mỗi khi ngồi lại kể chuyện về những cái cũ kỹ chỉ còn của ngày xửa ngày xưa thì anh em chúng tôi đều vui vẻ và hạnh phúc lắm. Sự thiếu thốn về vật chất lại sinh ra cái thoải mái tới thỏa thê của tinh thần. Chả thế mà thấy ngày nay một đứa bé ném cái bánh kem đi phụng phịu đòi mua một thứ khác hợp với ý nó tôi lại sực nhớ tới cái dốc Eo và những thằng bạn nối khố. 






Nhưng mà thời gian lấy dần đi hết mọi thứ tốt đẹp nhất của xa xưa và rồi lại chao cho ta những thứ tốt đẹp khác. Tôi vốn là một con người hoài niệm, hoài niệm một cách tham lam và vô lý. Chắc do dòng đời xô đẩy, những thằng nối khố lớn lên bên cái xe đạp thả trôi từ con dốc Eo huyền thoại nay mỗi đứa mỗi hướng. Chúng khóc chúng cười cũng những buồn vui mà dòng đời đưa lại cho chúng. Trong mắt tôi dốc Eo chẳng còn là cao nhất nữa, bước chân khỏi lũy tre làng, dốc Eo chìm khuất sau lưng để rồi chả biết có đứa nào còn vô tình nhớ tới nó không nữa. Nhưng rồi ai cũng có một cuộc đời thôi, may mắn vì chúng tôi cũng có một tuổi thơ tuyệt đẹp để có thể kể lại cho con cho cháu. Cái tuổi thơ không chỉ gắn liền với một con dốc mà còn gắn liền với những gương mặt ngày còn bé thơ của bạn bè tôi. Tự dưng...con dế giang hồ lại nhớ quê...


Hà Nội - 12h57' ngày 27/7/2014

No comments:

Post a Comment