Tháng tư đi...



Tháng tư sắp cạn rồi
Trên những đoạn đường nắng đã nhuộm màu vàng rực
Người đời vẫn ngổn ngang trong vạn điều cơ cực
Chẳng kịp ngước mắt nhìn mùa mới vừa sang

Ván cờ và chén nước còn dở dang
Ông cụ đầu ngõ chưa chào bạn đã vội vàng nhắm mắt
Thành phố này đôi khi buồn thật
Như thiếu tiếng nhạc radio cụ vẫn bật vào mỗi sáng tờ mờ

Hà Nội mùa này thao thức đến hàng giờ
Chưa kịp nhắm mắt tiếng gà cuối đường đã rục rịch tiếng gáy
Thời gian chẳng ai đuổi mà như đang chạy
Bỏ hết sau lưng mọi điều nhỏ nhặt của phận người

Lũ trẻ nhà bên vẫn khúc khích tiếng cười
Chẳng lo lắng, muộn phiền hay tính toan về điều gì cả
Chúng cứ hân hoan như cuộc đời là một phép lạ
Sớm giận hờn nhau chiều đã bẵng hết đi rồi

Cậu sinh viên tầng trên ngừng hát rồi
Hình như cô bé cậu thầm thích đã có người yêu mới
Tiếng guitar bung ra buồn vời vợi
Lập vòng mãi intro mà tiếng hát chẳng thành lời

Cuối tháng tư loa kèn vẫn trắng trời
Bên góc phố lũ sẻ kéo nhau về đồng thanh ríu rít
Hạ trong xanh thay màu áo xám xịt
Cũ kỹ của hôm qua được gói gém trong tiếng gió rì rào

Tháng tư đi liệu có cất lời chào
Hay để thành phố ngậm ngùi trong những đoạn mùa hoang hoải
Những giấc mơ xưa có cho con người ta trẻ lại
Hay lại nhốt thanh xuân trong mộng tưởng hão huyền

#Mị
P/S: Tạm biệt tháng tư...

No comments:

Post a Comment