Từ bao lâu không còn biết đến những ngọt ngào? Từ khi nào chỉ
biết đến những khô khan. Gió mùa Đông đang bắt đầu thổi lạnh từng làn hơi thở.
Đi trong mùa thấy tê dại bờ vai, môi khô khan nguồn hơi nước nứt chảy nỗi buồn.
Ra thế, mùa Đông đã đến rồi và Thu cũng chợt tàn được bao lâu sao ta không hay
biết? Phải chăng tại lòng ta hay hững hờ, phải chăng tâm ta không để ý? Hay ta
giả vờ bận bịu với những chuyện không tên, mắt vẫn dõi theo từng nhịp thở tim
tràn nhựa sống mà sao hay giật mình bối rối với mỗi ánh nhìn của ai đó. Ta trốn
chạy... rồi chạy trốn. Tay ta lạnh. Cái lạnh thấm làn da xương gầy rắn rỏi. Người
ta bảo chắc tại lòng ta hay sỏi đá nên da thịt cũng tê tái mỗi khi Đông về.
Trong đêm, bàn chân ta dụi mãi vào chiếc chăn dày lắm mà bình minh lên vẫn thấy
lạnh buốt như chạm,vào nước phơi trong đêm khuya sương giá. Ta lại muốn tìm một
đôi chân nào đó ủ ấm chân ta qua mùa. Muốn bàn tay ai đó nắm tay ta xoa, xuýt
hà hơi thở ấm nồng xua hết khí mùa đầu Đông. Cứ thế se nồng, cứ thế vất vưởng những
mong ước vu vơ, cứ thế chuyện tưởng dừng chân... đâu biết là chuyện ngày qua vẫn
còn là chuyện của ngày hôm nay.
Thì thế thôi, ta
không có cái ngọt ngào thơm hương hoa mùa cũ. Ta chỉ có cái hanh hao khô khốc sần
sùi những suy nghĩ hờn ghen trách móc giận hờn muộn màng điều chẳng thể là của
ta. Sống bằng kí ức, yêu bằng nỗi nhớ, giận dỗi bằng nhịp đập yêu thương của
con tim... nên lòng ta đa mang cảm xúc nỗi niềm.
Thì ta không có cái
ngọt ngào như ai đó, thì ta không có cái ấm áp như người vẫn có. Ta có một tấm
chân tình dệt bằng mộng yêu đương, có một niềm tin đã mất nhưng cố níu giữ tâm
ta không suy chuyển đối với người. Mộng nào đẹp hơn mộng ước ta mang đến bên
người, yêu nào nhiều như yêu ta trao người rồi chỉ nhận lấy chất chứa những hờn
ghen. Hờn ghen trong muộn màng vội vàng gấp gáp.
Tình vội vàng đến,
yêu cũng vội vàng đi. Ta sinh ra trên đời có một đôi chân để xê dịch, để đi đến
tận cùng của điều ta muốn biết. Muốn biết người có yêu ta không? Người
có còn nhớ ta như ngày nào ta vẫn nhớ hay quên mất rồi dư hương miền cỏ lạ.
Điều ta sợ không phải là bước đi trong làn sương bạc trắng mà sợ hơn cả là chẳng dám đứng dậy mà đi qua mùa rét mướt. Sợ cái lạnh
làm giọng nói lạc hồn không thành tiếng. Có lẽ phải đi mới đến được nơi có ánh
mặt trời, sương sẽ tan và ấm áp sẽ ghé thăm lòng người.
Người đừng đứng thật
xa để cười ta với chút niềm vui nho nhỏ. Bé bỏng thôi nhưng đời ru ta chút ngọt
ngào hạnh phúc. Đừng cười trừ mỗi khi ta bắt gặp những điều chưa đúng khi người
nghĩ về ta. Xấu lắm đấy nếu như người nghĩ một mình không san sẻ cho ta biết ý vị mỗi ngôn từ.
Ta đâu có đọc được hết dòng chảy thời gian cuốn phăng mình và ta cho muôn chuyện rối bời. Ta chỉ nhỏ nhắn thế
thôi nhưng lòng ta chân thành khi đến với mỗi yêu thương.
Ta thấy buồn mỗi lần
không gặp được ý người san sẻ. Ta thấy cô đơn mỗi độ xa người, thấy bạc tình đời
mỗi độ sang Đông, thấy xót xa mỗi chuyến xe mang người về nơi nào xa lắm. Người
đi xa và ta lại mất người thêm một của nhiều lần như thế.
P/S: Ngày thôi nhớ
vu vơ. Nỗi nhớ không dệt thành chiếc khăn choàng ủ ấm gió mùa Đông.
"Những cơn mưa chẳng làm nên bão tố
Ướt chút tình cho mắt sáng môi xinh".
No comments:
Post a Comment