Đời người và những chuyến tàu ly biệt

Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…

Tuổi của ta là tuổi của trái tim

Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.

Này, em có cô đơn không?

Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?

Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao

Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...

Bà ngoại tôi

Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...

Đành!!!



Thu giấu nhẹm mùa vào váy
Anh tìm vạt gió heo may
Em giấu nhẹm tình vào mắt
Anh tìm cạn cả tháng ngày

Thành phố lên đèn rõ sớm
Ngày chả kịp cười dứt cơn
Thôi thì xa nhau em nhé
Đỡ gieo nhau những giận hờn

Tháng 10 chảy dài nhung nhớ
Chuyện mình chẳng giống bài thơ
Mùa thu bỏ quên chiếc lá
Đông cho ta mãi đợi chờ

Tuổi trẻ như cơn mưa vội
Ướt sũng khóe mắt tình nhân
Ai người không duyên không phận

Vầy đành chia rẽ nhịp chân...

0 comments

Trải nghiệm vẻ đẹp đảo Cô Tô

Thật đáng buồn khi mãi tới lần thứ 2 quay lại với hòn đảo tách biệt ngoài khơi của Quảng Ninh này tôi mới cảm nhận được cái nét đẹp tới tinh khôi của nó. Nếu như lần trước tôi đã cất tiếng thở dài vì sự ngán ngẩm chỉ biết xuốt ngày quanh quẩn xung quanh khu thị trấn thì bài viết này tôi xin được phép đính chính lại như một lời xin lỗi chân thành nhất gửi đến Cô Tô
Cô Tô vô cùng đẹp, đẹp một cách hoang dại theo nhiều góc cạnh mà chỉ có "tự bạn khám phá" thì mới cảm nhận hết được nét đẹp của nó. Xin nhấn mạnh cụm từ "tự bạn khám phá" để được hiểu rõ hơn ý của tôi. Thông thường những tour du lịch Cô Tô hiện nay sẽ cho khách tự do cảm nhận khi lên đảo, bởi lẽ có khá nhiều điểm đến đáng ghé qua khi tới với hòn đảo của Quảng Ninh này: Bãi Hông Vàn, bãi vàn Chảy, Bãi Tình Yêu, con đường Tình Yêu, Bãi đá Ông minh, Tượng Đài Bác Hồ... sẽ là rất mất thời gian nếu hướng dẫn viên kéo bạn đi điểm này nói một tý, điểm kia nói một tý rồi chỉ trỏ này nọ chưa kể du khách sẽ không mấy khoái du lịch biển theo kiểu đó nên thật dễ hiểu về việc mọi công ty du lịch thường cho du khách tự do trải nghiệm trên Cô Tô.




Nhưng bạn sẽ bất ngờ nếu tôi nói vẻ đẹp của Cô Tô không nằm tại những điểm đến nổi tiếng đó. Muốn cảm nhận Cô Tô thì hãy mang trong mình tâm trạng của một tay Phượt thứ thiệt. Những ngôi làng nho nhỏ nằm tách hẳn khỏi sự ồn ào bị du lịch hóa phần nào của khu thị trấn, những con đường ngoằn ngoèo mép sát bên sườn là những hàng phi lao với cát trắng xóa. Biển Cô Tô mới là những gì đẹp nhất của nó, biển xanh, sóng vừa phải, bãi biển trắng dài, nếu bạn muốn tắm thì hãy ghé về Hồng Vàn, Vàn Chải hay sang Cô Tô con (Cô Tô con là bãi tắm được xem là đẹp nhất tại đây). Còn một thứ bạn có thể thử nữa là đường lên rừng... Không chỉ có biển rừng núi Cô Tô cũng đẹp và có gì đó bí ẩn, những cánh rừng rậm, độ dốc không quá cao và đặc biệt mùa này những đoạn đường sim chín trĩu cành sẽ phần nào đó kích thích những kẻ bộ hành ham tìm tòi. Có 2 cách chính để trải nghiệm Cô Tô:
1. Thuê xe máy và tự trải nghiệm qua những cung đường. Đây là cách thú vị nhất dành cho mọi du khách. Nếu thuê cả ngày bạn chỉ mất 200k bao gồm xăng đầy bình, còn nửa ngày thì 100k đi xong về thanh toán sau. Nhưng nếu đi hết đảo bạn chỉ mất tầm 2 tới 3 tiếng đông hồ nên không nhất thiết phải thuê cả ngày đâu. Bạn sẽ được vào tận khu dân ở, sẽ được đi qua những cánh đồng cỏ xanh ngắt, cánh rừng trâm đẹp thơ mộng, những bãi đá nhấp nhô dưới sóng biển hay những bãi biển cát trắng nên thơ... Vì là hòn đảo ngoài khơi nên bạn không phải lo bị lạc đường đâu. Sẽ có nhiều điều thú vị nữa những nếu tôi nói ra hết thì bạn sẽ mất đi hứng thú mất.
2. Trải nghiệm từ trên cao. Tất cả khung cảnh Cô Tô sẽ lọt vào tầm mắt bạn nếu bạn lên được tới Ngọn Hải Đăng. Hoàng hôn là quãng thời gian thú vị nhất mà bạn nên trải nghiệm theo hình thức này. Biển xanh, rừng xanh, những cánh đồng xanh... rất thích hợp cho những phô tô gờ ráp phơ đấy.
Ban đêm tại Cô Tô phải nói là tuyệt vời, không khí trong lành, mát mẻ, gặp hôm thủy chiều xuống bạn có thể  thấy bãi cát dọc đoạn giáp nối con đường tình yêu lộ ra trắng phau dưới trăng, thật tuyệt nếu bạn có thể cùng nửa yêu thương của mình tản bộ dưới đó. Không chỉ thế còn có một dịch vụ khác khá thú vị ở đây dành cho những tay ưa phưu lưu hơn một chút đó là câu mực, bạn sẽ được cùng người dân lênh đênh trên những chiếc thuyền con với ánh đèn leo lắt giữa biển khơi và tự tay câu cho mình những chú mực tươi cho những bữa nhậu nửa đêm đầy thú vị. Ngoài ra đi dọc bãi biển trong khu thị trấn bạn còn có thể bắt gặp nhiều hàng quán thú vị với những cô bán hàng nhiệt tình và đon đả…



Chẳng phải tự dưng mà hòn đảo này lại được nhiều người yêu mến đến vậy. Nhưng nếu lên với Cô Tô các bạn hãy chuẩn bị cho mình tâm lý của một vị khách “trải nghiệm”, vì sao vậy? Bởi lẽ Cô Tô là một hòn đảo hoàn toàn tách lập với đất liền, hệ thống điện lưới trên đây mới được kéo từ năm ngoái, mới chỉ đủ đáp ứng nhu cầu dân trên đảo vào giờ cao điểm sẽ khá yếu cho những máy có công suất lớn như điều hòa chẳng hạn (nhưng bạn yên tâm nó không kéo dài), thêm vào đó dịch vụ tại đây hoàn toàn là do tự phát nên sẽ không được chuyên nghiệp cho lắm. Do đó sẽ thật không phù hợp chút nào nếu bạn muốn tới Cô Tô cho một tour du lịch nghỉ dưỡng. 

Tháng 5, tháng 6 là khoảng thời gian tuyệt nhất để về với Cô Tô, trức khi mùa bão về hãy thử trải nghiệm hòn đảo diệu kỳ này nếu bạn không muốn phải chờ một năm nữa cho dự định “mổ xẻ” hòn đảo này đấy.

0 comments

Ai bỏ đông vào giữa tình ta?


Ai bỏ mùa đông vào túi tôi?
Lạnh giá bàn tay đút từng hồi
Run rẩy bên trời heo may thổi
Tê tái cho bầm cả làn môi

Ai bỏ mùa đông vào mắt tôi
Để nhớ để thương để bồi hồi
Đêm trắng phơi lòng bên cô quạnh
Hoang hoải giữa trời phố buồn trôi

Ai bỏ mùa đông vào tim tôi
Hằn tím đâu đây vết sẹo lồi
Tình chết bên mùa phơi xác nắng
Yêu khóc trong lòng cũng đành thôi

Ai bỏ mùa đông dưới đường tôi
Để lối hàng cây chẳng đâm trồi
Chân bước lạc mình trong kỷ niệm
Tim nhuộm đủ đầy màu phai phôi

Ai bỏ mùa đông giữa đôi ta
Giữa mong giữa nhớ giữa mặn mà
Giữa chuyện dở chừng em bước vội
Ngơ ngẩn anh về tiếc ngày qua


Ai bỏ đông vào giữa tình ta???

0 comments

Có chút nhớ sang mùa

Từ bao lâu không còn biết đến những ngọt ngào? Từ khi nào chỉ biết đến những khô khan. Gió mùa Đông đang bắt đầu thổi lạnh từng làn hơi thở. Đi trong mùa thấy tê dại bờ vai, môi khô khan nguồn hơi nước nứt chảy nỗi buồn. Ra thế, mùa Đông đã đến rồi và Thu cũng chợt tàn được bao lâu sao ta không hay biết? Phải chăng tại lòng ta hay hững hờ, phải chăng tâm ta không để ý? Hay ta giả vờ bận bịu với những chuyện không tên, mắt vẫn dõi theo từng nhịp thở tim tràn nhựa sống mà sao hay giật mình bối rối với mỗi ánh nhìn của ai đó. Ta trốn chạy... rồi chạy trốn. Tay ta lạnh. Cái lạnh thấm làn da xương gầy rắn rỏi. Người ta bảo chắc tại lòng ta hay sỏi đá nên da thịt cũng tê tái mỗi khi Đông về. Trong đêm, bàn chân ta dụi mãi vào chiếc chăn dày lắm mà bình minh lên vẫn thấy lạnh buốt như chạm,vào nước phơi trong đêm khuya sương giá. Ta lại muốn tìm một đôi chân nào đó ủ ấm chân ta qua mùa. Muốn bàn tay ai đó nắm tay ta xoa, xuýt hà hơi thở ấm nồng xua hết khí mùa đầu Đông. Cứ thế se nồng, cứ thế vất vưởng những mong ước vu vơ, cứ thế chuyện tưởng dừng chân... đâu biết là chuyện ngày qua vẫn còn là chuyện của ngày hôm nay.



    Thì thế thôi, ta không có cái ngọt ngào thơm hương hoa mùa cũ. Ta chỉ có cái hanh hao khô khốc sần sùi những suy nghĩ hờn ghen trách móc giận hờn muộn màng điều chẳng thể là của ta. Sống bằng kí ức, yêu bằng nỗi nhớ, giận dỗi bằng nhịp đập yêu thương của con tim... nên lòng ta đa mang cảm xúc nỗi niềm.
   Thì ta không có cái ngọt ngào như ai đó, thì ta không có cái ấm áp như người vẫn có. Ta có một tấm chân tình dệt bằng mộng yêu đương, có một niềm tin đã mất nhưng cố níu giữ tâm ta không suy chuyển đối với người. Mộng nào đẹp hơn mộng ước ta mang đến bên người, yêu nào nhiều như yêu ta trao người rồi chỉ nhận lấy chất chứa những hờn ghen. Hờn ghen trong muộn màng vội vàng gấp gáp.
   Tình vội vàng đến, yêu cũng vội vàng đi. Ta sinh ra trên đời có một đôi chân để xê dịch, để đi đến tận cùng của điều ta muốn biết. Muốn biết người có yêu ta không? Người có còn nhớ ta như ngày nào ta vẫn nhớ hay quên mất rồi dư hương miền cỏ lạ. Điều ta sợ không phải là bước đi trong làn sương bạc trắng mà sợ hơn cả là chẳng dám đứng dậy mà đi qua mùa rét mướt. Sợ cái lạnh làm giọng nói lạc hồn không thành tiếng. Có lẽ phải đi mới đến được nơi có ánh mặt trời, sương sẽ tan và ấm áp sẽ ghé thăm lòng người.
   Người đừng đứng thật xa để cười ta với chút niềm vui nho nhỏ. Bé bỏng thôi nhưng đời ru ta chút ngọt ngào hạnh phúc. Đừng cười trừ mỗi khi ta bắt gặp những điều chưa đúng khi người nghĩ về ta. Xấu lắm đấy nếu như người nghĩ một mình không san sẻ cho ta biết ý vị mỗi ngôn từ. Ta đâu có đọc được hết dòng chảy thời gian cuốn phăng mình và ta cho muôn chuyện rối bời. Ta chỉ nhỏ nhắn thế thôi nhưng lòng ta chân thành khi đến với mỗi yêu thương.
  Ta thấy buồn mỗi lần không gặp được ý người san sẻ. Ta thấy cô đơn mỗi độ xa người, thấy bạc tình đời mỗi độ sang Đông, thấy xót xa mỗi chuyến xe mang người về nơi nào xa lắm. Người đi xa và ta lại mất người thêm một của nhiều lần như thế.
   P/S: Ngày thôi nhớ vu vơ. Nỗi nhớ không dệt thành chiếc khăn choàng ủ ấm gió mùa Đông.
"Những cơn mưa chẳng làm nên bão tố

Ướt chút tình cho mắt sáng môi xinh".

0 comments

Em đi qua mùa thu...


Em đi qua mùa thu
Chiếc lá vàng ở lại
Chỉ còn đông tê tái
Em đề dành cho ai? 

Em đi qua mùa thu 
Giọt mưa buồn rớt mãi
Gió lùa nhau trên mái
Vườn chẳng về ban mai

Em đi qua mùa thu
Quán đêm người quạnh quá
Ly ca phê không đá
Cũng lạnh vì hư hao

Em đi qua mùa thu
Chẳng còn nhìn lại nữa
Chuyện chúng mình bỏ mứa
Ừ thế là chia ly...

Ta đi qua đời nhau
Cái nắm tay hờ hững
Lòng không còn chứa đựng
Vậy thế đành quên đi!!!

0 comments

Những tháng ngày tuổi trẻ lênh đênh...

Chập tối mới ngủ trưa dậy, Hà Nội những ngày cuối tuần luôn là khoảng thời gian để những kẻ bận bịu với lo toan từ cuộc sống như ta ngủ vùi đi mà tạm gác lại mọi thứ.
Nhỏm cổ nhìn xung quanh... trống hoác, căn phòng tối om, lạnh lẽo và thiếu thiếu. Lần nào cũng vậy... Ta ghét những buổi chiều tà, bởi nó là hồi chuông để mở cánh cửa bước vào màn đêm, nơi thành phố có tấp nập tới mấy cũng chẳng thể đủ ủ ấm sự cô đơn trong tâm hồn những kẻ lang bạc xa xứ.
Ở Hà Nội 8 năm, 8 năm tưởng dài đằng đẵng nhưng chẳng đặng cho một giấc chiêm bao. Hôm rồi ngồi nghe chị bán nước than thở "nốt năm này thôi rồi về với đất ông đất cha mà bám víu, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo...cái Hà Nội này...nó hút máu con người ta" tự dưng thấy lòng tím tái. Nhìn lại mình, chả phải là một minh chứng hùng hồn cho câu chuyện được nghe kể đó sao... Ấy thế mà bảo rời đi...thì chân đi chả nỗi. Chẳng có cái gì níu kéo, chỉ là xâu trong tâm khảm vẫn cứ huyễn hoặc bản thân để rồi chân nhấc hoài mà lòng chẳng bước. Chán



Cũng chẳng thể biết bản thân sẽ làm được điều gì sau những tháng ngày hụp lặn giữa thành phố cuồn cuộn, chỉ biết ta cứ mãi là tràng trai lớn, dù có cố gắng tới mấy cũng chẳng thể đủ để mà trưởng thành thành người đàn ông thực thụ. Ngẫm thế rồi lắm lúc cười khẩy, rít hơi thuốc chầm chậm thở phì phèo vào màn đêm mà nhíu mày chê cười chính cái thân xác.
Những tháng ngày tuổi trẻ đi hoang, cứ để đôi chân lang thang khắp đây đó, chạy tới những nơi thật xa để trốn tránh những điều chát chúa của cuộc sống, trốn dăm ba ngày thôi rồi lại quay lại, bởi biết vai ai cũng có gánh nặng, chẳng phải mình ta, quẳng đi thì ai gánh nó, nghĩ thế nên tội, đời là thế muốn sướng thì phải khổ đã, người làm được tại sao ta không, thế rồi cứ thế nói nói cười cười trong suốt cuộc hành trình với ư những người xa lạ để rồi về thành phố lại đắm mình trong cái bộn bề, cái túng quẫn. Cơ mà vẫn thõa, đời vui mấy, biết tận hưởng từng khoảnh khắc, thế đời vẫn còn tươi.
Những ngày tuổi trẻ chơi vơi, chơi vơi tới bạc lòng. Những nẻo đường yêu toàn đưa ta tới ngõ cụt. Lần nào cũng vậy chỉ mỉm cười rồi tự nhủ "đen thôi, chứ đỏ quên đi". Rồi lại lạc loài trên phố xá đông đúc. Hà Nội cũng từ đó mà thành cố nhân, cứ một mình lang thang hết những nẻo dài hun hút chẳng nhớ nổi tên đương tên phố, chỉ thấy quen thôi còn đi tới đâu thì tới, đêm dài quá mà lòng lại trống không nên cứ mặc chẳng thiết. Ít ra cũng còn hơn vạn kẻ, ta có Hà Nội. Ta ưa thành phố này những ngày cuối thu, hoa sữa chín rơi đầy trên từng lối. Vị hoa sữa thoảng qua ngọt tới muốn nuốt cả bụi đường, hít hà cho thật no nê, Hà Nội tình đến chết. Yêu. Rồi vẩn vơ lại nhớ tới dáng hình người trong mộng, chẳng biết họ có yêu Hà Nội không, chứ ta, yêu Hà Nội cũng một phần vì có người ở đó. Thế rồi lại tương tư. Vị hoa sữa cứ thế thấm dần trong từng mạch máu. Mùa cứ thế bảng lảng cho những kẻ cô liêu...
Những tháng ngày tuổi trẻ lênh đênh. Những buổi chiều chẳng dục ta về vội. Phố mùa này cứ xác xơ. Đi đâu cũng thấy con người ta cuống cuồng trong vòng xoáy. Trước hẳn ta sẽ cười mà chê bai họ, sống mà không kịp thở thì sống làm chi. Thế nhưng giờ thì khác, lắm lúc ta thèm được cuốn mình vào vòng xoáy giống như thế. Thèm khẳng định cái tôi, thèm bon chen, lườn lách, thèm lọc lừa, thèm cả gian manh và thủ đoạn nữa, thế nhưng cố lắm làm chẳng nổi. Cứ sống như kẻ mộng du chẳng biết đâu là đích đến, có một giấc mơ ấp ủ trong tim đó, nhưng lại chẳng tìm được lối mà chắp cánh nó bay lên. Để rồi cứ thế mà thoi thóp sống ngày một ngày hai với những đồng tiền vụn vặt. Thở dài thường thượt cả đêm cũng chẳng mảy may thấy cho mình một lối thoát. Bế tắc tới muốn hét tướng lên, thế nhưng lại sợ thằng nằm bên nó đấm cho tím ruột tím gan, lại thôi, nhắm mắt ngủ, mai lại dậy và tiếp tục những ngày đều đều giống nhau, trắng toát. Ước mơ vẫn cứ là tấm ảnh kỷ yếu được lắp trong lồng kính lung linh, thi thoảng mang ra ngắm thôi còn chẳng thể nào mà đưa tay chạm tới. Thương thân mình đến thế..
Thế rồi những ngày tuổi trẻ cứ thế trải dài ra mênh mông, vui chẳng ít mà buồn cũng chẳng phải dành phần riêng cho những ngày cũ xưa. Ấy thế nhưng trái tim vẫn đập và lồng ngực vẫn thở những luồng căng cứng nhiệt huyết, bởi thế nên chẳng bao giờ dám để cho mình ngán ngẩm. Bản thân luôn vực mình dậy không cho phép mình chê trách cuộc đời bất cứ điều chi. Cuộc đời không có lỗi, nếu nó có lỗi chắc hẳn chỉ là không may thôi thế nên khóc cười thế nào đi chẳng nữa cũng hãy để mình hướng tới những ngày sau đó. Những ngày sau là những ngày sáng tươi, những ngày của niềm vui và những ngày để hàn huyên về những gì mà quá khứ đã vun đắp. Đời là một bản nhạc, nếu không biết dùng tâm hồn mà lắng nghe nó thì bạn sẽ vẫn mãi là những kiếp người chán ngắt, bởi kể cả những buồn đau cũng có vẻ đẹp riêng trong nét sầu của nó. Cứ sống đi, cứ bước với những ngày tuổi trẻ thênh thang đi, mọi thứ hãy để ngày mai phán xét, chỉ cần giữ lại niềm tin thôi là đủ, bởi chính nó là thứ giúp cuộc sống của chúng ta đẹp đẽ hơn trong từng nhịp thở, trong từng tháng ngày sống.


Tản Mạn Cuộc Sống
Cường Lightning

0 comments

Mùa đông của anh



Mùa đông của anh về bên khung cửa sổ
Cái nắng vàng nằm loang lổ góc tường rêu
Con gió xanh vụng dại hát ngao ngêu
Mùa ngang phố mắt biếc chờ hơi ấm

Mùa đông của anh về trên gác xép màu tro
Góc nhà kho cũng ẩm theo mùi hơi mốc
Anh ngẩn ngơ lén nhìn em như gã ngốc
Lén nhìn em...
Lén nhìn em...

Mùa đông của anh về theo hơi lạnh buốt bờ vai
Ngày thiếu nắng khiến ban mai cũng nhòe theo sương giá
Người ta nói trái tim biết yêu là đỏ hồng đôi má
Là cô đơn cùng hàng tá những bộn bề

Anh thích em như thích ngóng lúc đông về
Lạnh lùng tái tê, cô đơn sầu vô tận
Tình yêu với anh là nẻo đường lận đận
Đông về rồi liệu hoa mận có thành bông?

Cường Lightning

0 comments

Quạnh!!!

Phụ nữ cô đơn. Đàn ông cô độc. Cô đơn là cảm giác rất muốn có một ai đó nhưng không thể. Cô độc, đơn thuần là một sự trống trải ngạo mạn.
Ta ghét bọn đàn ông cô đơn cầu xin tình cảm của một người phụ nữ. Mu bàn tay trái này luôn sẵn sàng vả lật hàm đám đực nửa mùa quên mất rằng bỏ quên khát vọng không khác gì một sự thất bại của kiếp tang bồng. Mu bàn tay này còn in hằn một con dấu nóng đỏ để găm lên mặt hạng đàn ông ‘đàn bò’ hai chữ ê chề. Tại sao là mu bàn tay? Bởi vì mu bàn tay của đàn ông là để chịu đựng sương gió nắng nôi, nó căng lên cùng với nắm đấm bơm đầy ý chí. Nếu dạy lại cho một con đực khác về quả cảm, phải dùng phần đàn ông nhất. Lòng bàn tay là thứ nhân hậu, chỉ dùng để dang rộng cho kiếp người và có chăng, chỉ nắm lại khi ôm trọn trong đó bàn tay của một người phụ nữ. Ta dùng sự ngọt ngào đặt lên má người ta yêu, thầm nghĩ nàng sẽ hiểu trong bàn tay này, ta dành cho nàng những thứ mềm mại nhất.



Phụ nữ hận tình thì đi làm văn sĩ. Đàn ông không hận, chỉ ở trong cô độc và cười nhạo trò hề của số phận. Nếu như trong lồng ngực của ta có hai quả tim, có lẽ chúng đã cùng đập một nhịp. Và bởi Thượng Đế đã nhẫn tâm chia ly đàn ông khỏi đàn bà, chúng ta đôi khi chợt tỉnh, căm phẫn với bản năng đi tìm lại một nhịp đập cô đơn.
Đàn ông nào biết phụ nữ làm gì khi họ cô đơn. Đàn ông để rượu ngon và thuốc đẹp bào mòn một phần sự sống, bào mòn cả sự cô độc. Ai chẳng biết thuốc lá là hại. Hai thằng đàn ông ngồi cạnh nhau để chia sẻ sự cô độc cũng chỉ làm vơi đi sự trống trải, ở một phần cơ bản nhất của con người. Sự cô độc dài khiến chúng ta hận những điếu thuốc ngắn, bị sao dở, chẳng còn mùi thuốc lá thơm của tự nhiên. Chúng ngắn chẳng khác gì một mối tình chóng vánh. Thế nên đàn ông cô độc yêu xì gà, như một kẻ đồng hành bền bỉ ít nói, cùng ta kể những câu chuyện vô hình bằng khói thuốc. Mỗi hơi thở đều là một sự tâm tình thầm lặng. Thế gian quả thật… bạc.
Tạo hoá trêu người. Có những kẻ bên nhau chỉ đủ lâu để nếm một giọt rượu của ái tình. Đủ ngọt để sau này dằng xé mãi vì chẳng tìm được ngụm rượu nào có thể làm ta khuây khoả bằng suy nghĩ “đó chưa từng là cái xương sườn đã mất”. Khói xì gà đặc như cái cơn giận đấy, cuộn lại, đè nặng lên không khí rồi mãi mới tan. Nếu như ta đang thở ra nỗi lòng thì liệu chúng có giống cảm giác mà trong đời, ta đã tỉnh lại sau từng cái vả chí tình chí lý. Khói vẫn còn nặng và lòng ta chẳng thể bớt nặng giữa cái tiếng nhạc lùng bùng mà đám nhạc công đang mê man đập thùm thụp dưới ánh đèn nóng nực.
Không gian này là một sự chuếnh choáng. Ta mở cửa bỏ đi, trở thành một dòng nước đặc, tràn lại vào trong cái dòng chảy náo nhiệt của cuộc sống này. Gột rửa cái quái gì? Ta thầm nghĩ, lại nhớ chuyện bào mòn. Ta để cuộc sống này mỗi ngày bào mòn ta đi một ít, rồi ta để lại trong chính cuộc sống một phần nhỏ mà ta cho phép nó bào mòn. Cuộc đời của ta không vô vị, bởi ít nhất, cái ngày ta chẳng còn gì cả cũng là cái ngày cuộc sống này có rất nhiều thứ do ta đặt tên.
 Đêm nay mưa lạnh, quanh quẩn vẫn thấy một cái sự đặc quánh của cảm giác *quạnh*

0 comments

Em có về cho kịp tháng 10 không?


Em có về cho kịp tháng 10 không?
Có về giữa mênh mông sau chuỗi ngày nhớ nhung già cỗi
Những yêu thương lổ loang màu hấp hối
Tiếng thở vào hư không như khúc hát quên lời

Em có kịp không sao nắng đã rã rời
Mùa này phố buồn tênh chẳng thể nào hiểu nổi
Góc quán liêu xiêu hoàng hôn màu đỏ ối
Lũ sẻ bay đi biết tỏ không lối về

Em có kịp không sau toan tính bộn bề
Ngày tháng 10 chưa kịp tắt nụ cười đã tối
Chiều tan ca chẳng bảo mình về vội
Bởi quảng đường thân quen... chân lại thấy dư thừa

Em có kịp không sau gian dối lọc lừa
Khói thuốc đã đủ nhuốm mắt anh cay xè vì thương nhớ
Yêu và đau cách nhau một khoảng không nhờ nhợ
Chỉ có trái tim bị thương theo năm tháng mãi ê chề

Em có về không để tháng 10 não nề
Chén trà nóng trên tay bỏ mặc mùa nguội ngắt
Ai kiếm cho ta chút yêu thương vụn vặt
Ai kiếm cho ta chút hơi ấm hong mùa

Em có về không cho kịp tháng 10
Hay cứ để nỗi nhớ đọa đầy anh trong từng đêm cuối thu ru hoài chả ngủ
Hay cứ để mắt nâu tìm nhau trên phố đông ủ rũ
Và những câu thơ gieo mãi chẳng nên vần


Tháng 10 ơi! Sao cứ mãi bần thần...

0 comments

Người đàn bà đội chiếc nón tơi

Con chợ ven sông nghõ Bùi Xương Trạch cứ tầm 7 giờ tối là đông nghịt người mua kẻ bán. Tôi mới chuyển về đây ở không lâu nhưng đủ để biết con chợ này là một cái lò mổ thực sự. Mấy mụ bán rau, bán thịt béo trắng mời chào đon đả thế thôi nhưng chẳng khác nào cầm dao khứa vào cổ những thượng đế của mình. Đó là lý do với một tay nhân viên lương đủ dùng như tôi đi chợ có khi đắn đo tới cả tiếng đồng hồ mà vẫn chả biết nên mua gì dành cho bữa tối.



Hum đang đứng mua thịt thì tôi gặp chị. Ánh đèn vàng chả đủ sáng nhưng tôi vẫn nhìn rõ tấm áo sờn màu bạc phơ bạc phếch phận lam lũ. Chị gánh trên vai đôi quang gánh còn vỏn vẹn 3 mớ rau muống ngọn quắt khô nhìn qua đã biết già chua chát. Chiếc nón đội trên đầu như hứng hết mọi nắng mưa tả tơi vành nhạt màu đi vì năm tháng. Khác với mấy mụ bán rau ngồi dìa đường chị gầy còm, đôi má cao hóp sâu. Không đon đả, không ồn ào chị bước tới gần tôi rồi khe khẽ cất lời đề nghị:
-         -  Chú mua dùm tôi mớ rau
Tự dưng tôi nhìn thấy hình ảnh mẹ mình trong đó, cũng dáng người ấy, cũng cái giọng nhè nhẹ với đôi quang gánh bất giác làm tôi khựng lại. Thấy tôi chỉ nhìn mà không nói gì chị tiếp:
-           - tôi còn ba mớ này thôi những mớ ngon người ta chọn hết rồi nhưng rau sạch lắm chú yên tâm lấy dùm tôi một mớ cho nhanh hết hàng
Dựng chân chống xe tôi đứng thẳng trước mặt chị rồi nhẹ cười. Giờ mới để ý đôi mắt chị, nó đẹp thật, to, tròn và đen lánh như những viên bi làm bằng hạt nhãn lồngngày xưa chúng tôi hay lấy chơi vật, mỗi tội nó buồn quá
-          - Chị bán bao nhiêu một mớ ạ, chà rau xanh quá để em lấy mớ về ăn với cà muối xem- tôi cất lời
Đặt đôi quang gánh xuống chị bắt đầu mỉm cười, người lam lũ đến nụ cười cũng chẳng thấy tròn vành cứ thấp thoáng cái gượng gạo nơi khóe miệng
-        -  Tôi lấy 5 nghìn thôi chú, rau tôi tự cấy, mới hái hồi chiều gánh ra đây, không dùng thuốc đâu chú đừng lo.
Tôi cười khà khà vừa nói vừa chỉ:
-          - em mà sợ thì đã chẳng dừng xe xuống mua cho chị mà chạy lại mấy con mụ đằng kia rồi
Chị lại cười bỏ rau vài túi ni lông xong móc thẳng lên xe cho tôi đàng hoàng. Tôi hỏi chị
-          - sao chị không ngồi một chỗ bán như mấy người kia kìa đi thế này vừa mệt vừa mỏi chân mà bán cũng khó.
Vừa loay hoay với cái móc trên xe tôi chị cười thành tiếng
-         -  Làm gì có tiền thuê chỗ như thế chú, mấy trăm một tháng như thế đó chú ạ, bọn tôi chỉ bán dạo tháng cùng lắm được từng nấy, tháng nào may thì đỡ còn không bị công an bắt thì công cốc. Đi nhiều cũng quen, ban đầu thì bỡ ngỡ chứ bây giờ chạy công an nhanh lắm.
Cứ như tôi vừa nghe một câu chuyện hài ra nước mắt vậy, chị tiếp
-         -  Nghèo khó cái bụng đói thì chân phải bò thôi, gánh rau chẳng được nhiều nhưng cũng cho được thằng cò ở nhà thêm đồng đi học. Bố mẹ khổ rồi con mình phải cố cho nó thoát cảnh đấychus ạ. khổ nhiều thành quen nhưng con mình đẻ ra không muốn nó quen kiểu đó
-
Tôi như lặng đi trong câu nói đó, mẹ tôi cũng nói y hệt vậy, điều đó khiến tôi đồng cảm hơn với câu chuyện của chị. Rút 10 nghìn trong túi ra đưa giả chị, tôi bảo chị không phải giả lại nữa. Chị một mực từ chối
-          - Chú nhìn cũng biết người tỉnh khác lên đây làm việc, đồng tiền mô hôi nước mắt làm ra không nên chi ra phí phạm, phải tiết kiệm chú ạ.
Nói đoạn chị lần trong cái ví cũ rách một góc trái của mình để tìm 5 nghìn giả lại tôi. Phải tới lúc tôi bảo chị cầm 5 nghìn đó em cho thằng cò mua kẹo thì chị mới dừng lại. Hình như bậc làm cha,làm mẹ nghèo nào khi nhắc tới con mình củng mủi lòng cả thì phải. Chị từ từ hạ hai cánh tay đang lục lọi trong ví xuống rồi ngước mắt lên nói "cảm ơn"
Kể từ hum đó cứ cách ngày tôi lại ra quán thịt đứng chờ chị đi qua mua giúp chị một mớ, dần dà quen hễ cứ thấy tôi là chị cười. Đợt tôi về đám tang cậu ra gặp chị chị hỏi:

-         -  Mấy nay không thấy chú ra chợ, chú ốm hở?
Tôi mới kể chị nghe chuyện của cậu tôi, chị thở dài:
-          - Tội thật, người nghèo đến cái chết cũng nghèo, trời rõ chẳng có mắt…
Tôi cười nhẹ cảm ơn chị rồi tạm biệt phóng xe về.

Mấy hum không thấy chị gánh hàng đi qua, tôi thấy bất an. Tới bữa rồi gạn hỏi bà bán thịt thì mới hay bả nghe bảo chị gánh hàng về muộn băng qua đường bị người ta tông phải, đưa vào viện nhưng không kịp. Tôi như sững cả người… Tôi thương cho thân phận chị, cho những lam lũ một đời, và cho cả thằng nhỏ nhà chị nữa… Thấp thoáng đâu đó trong tâm trí tôi lại hiện ra hình bóng chị thất thểu với vài mớ rau trên đôi quang gánh. Trong ánh đèn vàng của Hà Nội xa hoa, bóng người phụ nữ gầy guộc trải dài trên con đường nhựa nứt nẻ vết xe đi lại trông thật đẹp. Hình ảnh ấy cho tới khi viết lại những dòng này tôi vẫn thấy rõ như một thước phim quay chậm vậy. Đẹp tới nhói cả tâm can... Và bất giác trong tôi lại vang lên câu nói của chị: “Người nghèo đến cái chết cũng nghèo…” Qủa thật trời không có mắt…

0 comments

Những khoảng trời nhàn nhã



Những khoảng trời nhàn nhã
Chân hoang hoải dong chơi
Nỗi nhớ nào vời vợi
Xâu, rộng tựa đất trời

Những khoảng trời nhàn nhã
Lạc mình giữa đời trôi
Đêm dài như tiếng thở
Đẫm vị ngọt vành môi

Những khoảng trời nhàn nhã
Lặng nhìn phố đong đưa
Bóng người như chiếc lá
Úa tàn hong xác mùa

Những khoảng trời nhàn nhã
Ta đi tìm lại ta
Thành phố sao đủ rộng
Tiếng gọi "nhà" thiết tha

Những khoảng trời xanh lẻo
Rủ tuổi trẻ đi hoang
Hằn dấu chân vô định

Bước vào đời thênh thang.

0 comments