Viết cho ngày Vu Lan

Tôi sinh ra ở một vùng quê miền Trung nghèo, thuở bé với ruộng với vườn hầu như cha mẹ tôi chẳng bao giờ nhắc cho chúng tôi biết về ý nghĩa của ngày Vu Lan, bởi thế đến độ lớn tướng tôi và các em tôi vẫn chỉ nghĩ đơn giản rằm tháng 7 là ngày đốt áo cho ông bà ngủ dưới mộ, và mừng một cách ngây thơ vì cứ tới ngày đó là có thịt, có bánh để ăn. Mãi cho tới khi ra Hà Nội học được tiếp xúc với máy tính với internet thời tôi mới hay rằm tháng 7 chính là ngày để con cái nhớ ơn các bậc sinh thành mà báo hiếu cho họ, lúc ấy mới cảm thấy mình thật vô tâm…



Tôi cũng chẳng rõ bố mẹ tôi không nhắc tới ý nghĩa ngày Vu Lan là vì lý do gì có thể là vì ngại, cũng có thể đơn giản họ xem việc nuôi nấng, bảo ban chúng tôi là nghĩa vụ của mình thế rồi chẳng còn quan trọng hóa nó nữa. Và cứ thế, tuổi thơ của chúng tôi cứ mỗi rằm tháng 7 là lại quây quần cùng bố đốt quần áo giấy, vàng hương cho ông bà, rồi chạy lon ton ra vào trong bếp hóng mẹ nấu đồ lên cúng… Người nhà quê chúng tôi nghèo về vật chất đã đành cách thể hiện tình cảm cũng chẳng mấy sung túc, nói như vậy chẳng phải các ông bố bà mẹ nông thôn là những người vô tâm, chỉ có điều họ không biết cách thể hiện hiện tình cảm của mình với con cái ra bên ngoài, mọi yêu thương giấu kín trong lòng, thay vì nâng niu chiều chuộng họ thương con bằng roi bằng vọt, xót con bằng nước mắt dấu đêm chỉ mong con lớn thành người.

Thuở còn bé, bữa cơm nhà ăn đến miếng thịt cũng phải đợi tới ngày có lễ lớn, quần áo mặc muốn có mới cũng phải đợi tới Tết mới được may, con cái chưa lớn không hiểu hết oán trách cha mẹ tiếc tiền chẳng thương con mà không để ý hàng ngày tới bữa ăn cha mẹ thường nhường hết đồ ăn cho mấy anh em mà gắp miếng rau, miếng cỏ, quần áo mặc mấy năm trời phai màu mưa nắng vá víu chằng chịt chẳng bao giờ than thở lấy một câu… Họ không cho chúng tôi những thứ đắt tiền, nhưng họ cho chúng tôi những thứ tốt nhất họ có, điều đó mãi tới lúc lớn tôi mới hiểu, bất giác tự cảm thấy xấu hổ và áy náy, rồi dần dần bớt cãi ngang, bớt bướng bỉnh, thay cha mẹ chăm các em nhiều hơn…cũng như lời xin lỗi

Đến khi đậu đại học, ra Hà Nội, bố mẹ mừng lắm, nhưng cũng biết mừng là mừng thế chứ mừng cũng đi kèm với nỗi lo… Biết mẹ lén cha khóc ướt gồi hằng đêm vì nhớ và lo cho tôi nơi đất khách, biết cha vẫn thức trắng từng đêm cùng khói thuốc vàng úa các đầu ngón tay để nghĩ ngợi về việc kiếm tiền trang trải học hành cho thằng lớn… Chẳng ai nói tự tôi cũng biết, cứ mỗi độ về thăm nhà nhìn tóc cha thêm sợi bạc, nhìn trán mẹ đặng nếp nhăn, hai dáng người thân thuộc hao gầy đi cùng năm tháng, lòng đứa con nào chả xót…Để rồi cố gắng học hành chăm chỉ, mong sao cho sớm ra trường, chẳng biết tương lai mang lại cho mình những gì, nhưng ít nhất là bố mẹ đỡ vất vả…đơn giản chỉ thế

Đến khi ra trường, đi làm, lao đầu vào cuộc sống, dù muốn hay không những đứa con thơ dại dần bị ép thành người lớn để rồi bơi ra với xã hội mà vẫy vùng, mà khẳng định bản thân mình. Chẳng bao giờ lòng cha mẹ hết lo, nhưng họ không ngăn cản con cái, tương lai của nó để nó quyết định. Có chăng là cuộc gọi của mẹ già lúc nửa đêm dặn dò phải biết tự chăm sóc sức khỏe, cuối tháng này về ăn cơm kẻo lâu lắm chưa về, hay tiếng ho văng vẳng của cha nơi đầu dây bên kia nhắc nhở thằng cả mau mà lo chuyện vợ con để hai cái thân già còn có cháu bồng cháu bế. Con cái lớn đi xa chẳng còn đứa nào ở nhà, hai bóng người vật vờ từ sáng đến tối, thấy cô quạnh, tuổi này rồi, cũng mong có cháu…Những lúc ấy chỉ biết cười khì…



Có những thứ tình cảm chẳng phải thể hiện bằng lời nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được sâu sắc hơn tất cả mọi thứ, đó chính là tình yêu thương… Nếu ngày bé đòn roi từng làm bạn tức giận, thậm chí là căm ghét những người sinh thành ra mình thì đến lúc trưởng thành có những khi bạn ngồi ước được một lần nếm lại trận đòn roi ấy thêm một lần nữa, bởi lẽ xã hội còn cho bạn những trận đòn đau hơn như thế nữa nhưng chẳng có ai đánh bạn xong lại rơm rớm nước mắt vì xót xa cho bạn như bố mẹ mình. Nếu ngày bé bạn từng mong ước lớn thật nhanh để bay xa thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình thì khi lớn lên bạn lại chỉ mong ngóng cho dịp trở lại với căn nhà thực sự của mình nơi có cánh cửa chẳng bao giờ khép, có vòng tay ấm ấp của cha mẹ luôn dang rộng chào đón bạn trở về dù bạn có là đứa con tội lỗi tới mức độ nào đi chăng nữa…


Hôm nay là rằm tháng 7, lã lễ Vu Lan, lễ báo hiếu, tôi, bạn và tất cả mọi người đề có những người cha, người mẹ, tôi tin rằng tất cả chúng ta, ai cũng vậy sẽ thật khó để nói lên những từ “Con yêu mẹ cha” nhưng đó không phải là lý do để bạn gạt phăng tình cảm của mình dành cho họ… Hôm nay hãy thử gọi điện nói chuyện với họ lâu hơn thường ngày, hãy cùng họ nấu một vài món ăn và quay quần bên mâm cơm thay vì những ngày bận rộn chẳng về nhà, hay hãy dành cho họ một món quà nào đó bất ngờ chẳng hạn… Có những thứ tình cảm không nhất thiết cứ phải thể hiện bằng lời…bởi lẽ khi con người ta yêu thương nhau…tự tâm hồn chúng ta sẽ cảm nhận được… Chúc các bạn có ngày lễ Vu Lan thật an lành và ấm áp…

No comments:

Post a Comment