Thả nỗi nhớ!!!



Tôi thả nỗi nhớ em vào hơi thở giữa đời
Sóng sánh vị đêm, ánh trăng vàng len mình qua ô cửa nhỏ
Hạ đã tàn đâu sao Thu vội vàng nhăn nhó
Rủ những hàng cây rung lá rụng ven thềm

Tôi thả nổi nhớ em ướt sũng dưới môi mềm
Ngày chật quá, kéo đêm cũng dài như lời thì thầm của lửa
Khẽ gọi em cho trái tim còn trở mình cọ cựa
Giữa gác đêm tàn canh chẳng ru nổi giấc mộng về

Tôi thả nỗi nhớ em giữa thành phố bộn bề
Giờ tan tầm người về tìm bến đỗ
Nắng lang thang ngủ gục đầu trên phố
Bỏ hoàng hôn héo úa vị u sầu

Tôi thả nỗi nhớ em trong tình khúc nhiệm màu
Có tóc em bay giữa chiều Hà Thành lộng gió
Ca khúc tưởng quen bỗng lạc mình đâu đó
Hóa chơi vơi, da diết tới dại lòng

Tôi thả em vào nỗi nhớ lệch dòng
Chiều cứ chông chênh để nỗi buồn ru mình hoài chẳng ngủ
Thiếu bóng em bản tình ca cũng buông mình ủ rũ
Điệp khúc ngân vang sao chẳng lấp trọn căn phòng

Ngày không em sầu úa cả cõi lòng...

No comments:

Post a Comment