Đời người và những chuyến tàu ly biệt

Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…

Tuổi của ta là tuổi của trái tim

Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.

Này, em có cô đơn không?

Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?

Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao

Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...

Bà ngoại tôi

Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...

Mùa gặt

Dảo nhỏ, cứ mỗi độ nắng đổ vàng những ngọn bàng trước cổng nhà là tôi biết mùa gặt sắp đến. Mùa gặt là mùa chả mấy vui vẻ gì với đám trẻ ham chơi tụi tôi, lẽ ra sau những ngày tháng úp mặt vào sách vở và những đạo lí chán ngắt mà thầy cô bắt tụi tôi nhồi ở trường thì mùa hè này phải là thời gian để chúng tôi thỏa thê tắm đập hay tận hưởng những trưa không ngủ đi lùng xục đám chim non hay rủ nhau đi ăn trộm hoa quả mới phải. Ấy thế mà chả ít thì nhiều chúng tôi cũng mất mất nửa tháng cho gặt hái và thu hoạch và rồi mất thêm nửa tháng nữa để cho phơi phóng các kiểu, nghe thế có chán không?



Vụ tháng 5 luôn là vụ chính với người nông dân quê tôi (còn các quê khác dư lào tôi không biết hehe) không chỉ bởi vụ này nhà nào cũng cấy nhiều, cũng phải thu hoạch nhiều mà vụ này là vụ lúa trên đồng cho đến thóc về nhà no nắng nhất, hương của gạo cũng nhờ thế mà thơm. Người quê tôi dảo nghèo xơ xác, ngoài bám ruộng bám đồng, thì chỉ có đi làm ăn thật xa trong mãi mạn Bình Dương, Sài Gòn thì mới có tiền, mà người trước nói xa làng xa quê đâu có dễ, bởi thế mà mùa gặt luôn được xem như một mùa quan trọng nhất trong năm, quan trọng hơn cả Tết. 
Mỗi độ lúa ngả vàng, đồng áng luôn đông vui nhộn nhịp. Người ta đi gặt từ 4 giờ sáng, khi con gà trống thiến xót nhà tôi còn chưa kịp gáy be be, khi ngọn dừa trước cổng cao đến thế vẫn chưa nhìn thấy mặt trời đâu thì ngoài đường đã dậm dịch tiếng các bà các mẹ quẩy quang gánh ra đồng. Con nít chúng tôi tất nhiên, cũng bị vực dậy, tôi vẫn nhớ như in câu nói bố tôi vẫn dùng mỗi sáng "hết thời gian chây lười rồi, dậy thôi". Mẹ tôi thì thường dậy sớm hơn lo cơm nước rồi lợn gà xong xuôi, ăn nhanh bát cơm, rồi bắt đầu mới vào dục nốt cái ngái ngủ của mấy anh em. Quê tôi dảo chưa có tục thuê mướn, với lại chả có tiền để thuê, nên người này đi gặt cho nhà người kia và hum sau người kia lại đi trả công lại, nó thành cái nét văn hóa đẹp, bởi đó chính là cách mà con người ta giao tiếp và gắn kết với nhau trong tình làng nghĩa xóm hehe Ấy thế nên cái ruộng dài cả mẫu cũng chỉ vỏn vẹn xong trong buổi sáng. Lúa cứ từ ruộng lên bờ rồi từ bờ được những người đàn ông và lũ nhỏ thồ thằng về nhà.
Người nhà quê thì ai cũng tham công tiếc việc, thấy ruộng nhà háng xóm gặt rồi mà ruộng mình chưa kịp gặt là lo. Mẹ tôi bảo "gặt chậm thì lúa chín quá rũ cả bông thành ra hạt dễ rụng, khi thu hoạch về hạt đi đường rơi hết thành phí của. Mới nữa người ta gặt hết đồng không đồng chống chuột bọ lại chui hết vào ruộng mình mà ẩn nấp, rồi cái đám trẻ chăn châu lùng chuột đồng, lùng ếch nhai nó tha đấy, nó chả vào quần nát". Thế nên cứ có người xuống ruộng gặt cái là mấy nhà liền bờ cũng theo nhau gặt luôn... Đi gặt ngày mùa mới độ 7 rưỡi, 8 giờ là nắng chang chang, cái nắng miền trung thì gắt lắm nhưng dường như các mẹ chả biết mệt cứ gặt rồi gánh thóc phăng phăng.. mãi độ 10 rưỡi khi cơn nắng đốt héo rũ cả lá cây xấu hổ thì đồng mới thưa người... Cực cực là... 
Tôi nói là ghét mùa gặt thế chứ mỗi độ gặt về con nít làng có cả ối trò hay. Đi gặt giúp bố mẹ chả được mấy chỉ thấy cả buổi đuổi bằng được con châu chấu rồi xâu thành xâu đeo lên cổ khoe như chiến lợi phẩm, cái ruột cây lúa có thể làm được nhiều trò hay nhé, nào là bấc kèn thổi te te cho đến làm mũi tên bắn xa tít, rồi cả lũ chiền chiện làm tổ giữa ruộng nữa, đó mới là món quà tôi mong nhất... Chiền chiện thường dùng rác và quần một túm thân lúa lại với nhau để đan thành tổ. Đám chiền chiện nhỏ người nên tổ cũng chẳng lớn, độ 3 cụm lúa là tạo thành cái tổ chắc đét, nít quê thì còn gì thích bằng chim, mỗi độ đồng về mà vác theo được tổ chiền chiện là cả đám còn lại thèm thuồng, ấy thế nhưng nuôi chiền chiện thì chả dễ, thế nên thường thằng nào cũng thế cứ mang về nhà được hai hôm là bỏn nghẻo cả, buồn đến thối ruột. 



Ngày đi gặt nhưng đêm vẫn là nghỉ hè thực sự. Con nít quê có đủ trò nghịch khi ở cạnh nhau. Cả làng vào mùa là thơm mùi rơm mới. Cái mùi nhẽ chả đứa con nít nào ở quê lớn lên có thể quên được, nó ngọt ngào và thoang thoảng cả cái tháng 5 cho đến hết tuổi thơ, rồi vương vấn tới tận bây giờ. Rơm ở khắp mọi nẻo đường, rơm phơi khô không chỉ để nấu bếp mà còn là lương thực của trâu bò và làm gio ủ phân rải ruộng cho vụ đến, thê nên chả nhà ai bỏ. Con nít chúng tôi thì coi đó như những lô cốt trận địa, những pha vật lộn, những trận tử chiến hay các pha biểu diễn hành động đều có thể diễn ra tại những ụ rơm như thế này, thế rồi mồ hôi mồ kê nhễ nhãi, rơm ngứa gãi đành đạch về cũng chả thèm tắm leo lên giường ngủ, hương rơm cứ gọi là đượm cả vào giấc mơ hehe. 
Còn những ngày chạy thóc khi trời đổ mưa vội nữa cũng hay. Thóc thì thường phơi theo mẻ, bởi người nông dân không trồng một loại, thóc để ăn khác, thóc bán khác và vì thế nên phơi phóng của phải chia làm nhiều mẻ tránh để lộn. Ít nhất thóc gặt về cũng phải phơi được một nắng thì mới yên tâm không sợ nẩy mầm hay mốc. Tôi thề dảo tôi ghét cái sân gạch nhà tôi một phần là vì thế, bình thường trông nó đã rộng thênh thang rồi đến mùa phơi thóc nó lại càng rộng. Sân gạch thì có từng ô, chứ không bằng phẳng, hạt thóc rơi vào kẽ gạch là dùng chổi quét mãi mới lên, cái sân thóc phải mất cả tiếng đồng hồ, nên mỗi độ mưa vội mà chỉ có bà nội và mấy anh em ở nhà là xác định đút nút hốc thoát nước trước rồi chạy đến đâu thì chạy. Gạo muốn trắng muốn thơm thì thóc ít ra cũng phải phơi được 3 nắng, đủ cho khi bỏ hạt thóc vào miêng cắn nhẹ nghe tách một cái, trấu đi đường trấu, hạt đi đường hạt thì là ok có thể mang đổ giương trữ chờ ngày đi sát. Còn mẻ nào để bán thì tất nhiên công thức khác chút, phơi 2 nắng thôi để hạt cân cho còn nặng, bán còn được năng xuất hehe
Con nít nhà quê lớn lên gắn liền với đồng với ruộng với những vất vả của một nắng hai sương nên hạt cơm ăn rơi ra cũng được bố mẹ dạy nhặt lên đút vào miêng ăn tiếp. Đó chẳng phải tiết kiệm hay nghèo khó gì mà là dạy cho bọn tôi biết quý công lao làm nên hạt gạo. Xa quê cả chục năm trời tôi vẫn giữ cái cách bố dạy nhặt hạt cơm rơi vãi đó, thi thoảng có dịp vẫn ghé về quê, nhưng mùa gặt thì chẳng còn được về mà ngửi mùi rơm nữa. Bây giờ thì máy móc các kiểu cũng đỡ khối cho bà con nhưng mỗi khi tháng 5 cạn dần như thế này là tôi lại nhớ tiếng í ới gọi nhau giữa đồng vàng ánh nắng của các bà các mẹ. Mong năm nay bà con lại được mùa...
M!

0 comments

Phố tháng 5...

Chiều vô tình đi qua chốn ấy, bất giác lại nhớ tới em. Những gì của ngày cũ kỹ lại ùa về, tưởng đã trôi đi trong cơm áo gạo tiền, trong bộn bề lo toan nay lại trở mình cựa quậy. Em từng nói trong lòng thành phố xù xì này, em thích nhất nẻo đường ấy, dù chỉ là một đoạn đường nhỏ xíu... Nhưng nó xanh, màu mướt như tuổi trẻ của chúng ta giữa cái ồn ào của phố thị. Những ngày tháng 5 về nẻo đường lại càng trở nên rực rỡ hơn với sắc vàng kim phượng, sắc tím bằng lăng hay màu đỏ của hoa học trò phượng vĩ. Em thích đi xe thật chậm qua đó mỗi chiều tan sở, mặc kệ dòng người vội vã vụt qua, mặc kệ cô đơn chảy dài trên từng vòng xe lăn bánh mà hít hà cái hương êm đềm của mùa tràn qua phố hay bãng lãng trầm tư cho những ngày đã chỉ còn là quá khứ...



Chẳng hiểu sao tôi lại mong vô tình nhìn thấy em chầm chậm qua đó, nếu chúng ta vô tình gặp mặt, tôi và em liệu còn có thể chào nhau như những người bạn cũ hay tất cả những gì an nhiên mà em từng nhắc tới trong một ngày không xa chỉ là những trấn an như em đã từng làm trước đó? Nhưng rồi chợt nhớ ra rằng nhà em không còn về qua lối ấy nữa... và em thì cũng chẳng còn cô đơn như ngày chúng ta còn gặp mặt... điều đó quá đủ cho cái vô tình tôi mong muốn đó chẳng có cơ hội để trở thành sự thật...Thế rồi bất giác mỉm cười, chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa kéo mạnh tay ga cho nhanh qua quãng...
Mùa này nắng lại về lang thang trên phố, phố buồn tênh cho đoạn mùa rệu rạo. Chúng ta chẳng còn trẻ dại để cho những rạn nứt trong tình cảm có thể một sớm một chiều mà gắn lành lại được, có những vết nứt là tiền đề cho hố xâu khoảng cách, và có những khoảng cách không phải cứ lấy thước là đo được. Nhưng cũng chẳng thể làm khác... Thời gian rồi sẽ nguôi ngoai tất cả và tôi thì cũng chẳng nghĩ nhiều cho những nỗi buồn mà người vô tình mang giày vò vướng lại. "Rồi chúng ta sẽ gặp nhau an nhiên trong một ngày không xa"... Như những gì mà em đã từng nói... 

0 comments

Tháng tư đi...



Tháng tư sắp cạn rồi
Trên những đoạn đường nắng đã nhuộm màu vàng rực
Người đời vẫn ngổn ngang trong vạn điều cơ cực
Chẳng kịp ngước mắt nhìn mùa mới vừa sang

Ván cờ và chén nước còn dở dang
Ông cụ đầu ngõ chưa chào bạn đã vội vàng nhắm mắt
Thành phố này đôi khi buồn thật
Như thiếu tiếng nhạc radio cụ vẫn bật vào mỗi sáng tờ mờ

Hà Nội mùa này thao thức đến hàng giờ
Chưa kịp nhắm mắt tiếng gà cuối đường đã rục rịch tiếng gáy
Thời gian chẳng ai đuổi mà như đang chạy
Bỏ hết sau lưng mọi điều nhỏ nhặt của phận người

Lũ trẻ nhà bên vẫn khúc khích tiếng cười
Chẳng lo lắng, muộn phiền hay tính toan về điều gì cả
Chúng cứ hân hoan như cuộc đời là một phép lạ
Sớm giận hờn nhau chiều đã bẵng hết đi rồi

Cậu sinh viên tầng trên ngừng hát rồi
Hình như cô bé cậu thầm thích đã có người yêu mới
Tiếng guitar bung ra buồn vời vợi
Lập vòng mãi intro mà tiếng hát chẳng thành lời

Cuối tháng tư loa kèn vẫn trắng trời
Bên góc phố lũ sẻ kéo nhau về đồng thanh ríu rít
Hạ trong xanh thay màu áo xám xịt
Cũ kỹ của hôm qua được gói gém trong tiếng gió rì rào

Tháng tư đi liệu có cất lời chào
Hay để thành phố ngậm ngùi trong những đoạn mùa hoang hoải
Những giấc mơ xưa có cho con người ta trẻ lại
Hay lại nhốt thanh xuân trong mộng tưởng hão huyền

#Mị
P/S: Tạm biệt tháng tư...

0 comments