Đời người và những chuyến tàu ly biệt

Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…

Tuổi của ta là tuổi của trái tim

Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.

Này, em có cô đơn không?

Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?

Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao

Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...

Bà ngoại tôi

Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...

Men...



Anh vẽ một giọt mưa bay
Em tô sắc buồn của gió
Mùa đông đặt trong chiếc lọ
Đóng băng nỗi nhớ mịt mờ

Những buổi chiều tà dảo bước
Nắng trốn bỏ mùa hư hao
Phố xưa vẫn chân quen dạo
Nay sao lạc mãi phương nào

Thanh xuân như men rượu nặng
Tự chuốc lòng sầu mơn man
Kẻ say cứ thế đong cạn
Kẻ mê giữ chỉ nồng nàn

Hỏi mùa bao giờ bỏ phố
Để chim sẻ về trên cây
Hỏi ta sao còn giữ đấy
Yêu thương đâu phải đong đầy

Đường nào cho người lữ khách
Lối nào cho kẻ ham chơi
Đừng mơ đằng sau mong đợi
Hãy như cạn hũ rượu mời

Xem đi... cả một khoảng trời....
-Cường Lightning-

0 comments

Thành Phố!!!



Thành phố chênh chao
Men say chẳng đủ nhòe đi đôi mắt
Bỗng nhớ sao những chiếc ôm thật chặt
Bỗng ùa về những điệu nhạc thật quen

Thành phố đêm đen
Cuối mùa rồi hoa chẳng còn nở nữa
Góc nào đây mưa dài như nỗi sợ
Giấc ngủ giật mình tỉnh dậy chẳng kịp mơ

Thành phố trơ vơ
Tháng Chạp cuộn mình cạn ngày cạn tháng
Ai là ai của ai còn đâu quan trọng
Chỉ một mình rồi nỗi buồn lại cũng hóa thành thơ

Có bao giờ thành phố biết thờ ơ
Quên nhịp sống, nấp vào ban công mà phì phèo hơi thuốc
Những yêu thương, những cô đơn thân thuộc
Giữ vừa cho mình thôi, ngắn đủ một nụ cười

Mong những ngày thành phố vắng bóng người
Gió hanh hao thổi cây ven đường bù xù tóc rối
Chẳng lo toan, chẳng chen nhau về vội
Lại dịu dàng như cái thuở dại khờ yêu

Thành phố trở mình thành phố thật liêu xiêu
Thương chẳng đủ mà yêu thì xa vời quá
Những hình nhân dần trở nên xa lạ
Chỉ gợi buồn lên trong ký ức ngọt ngào

Em có nghe không lời thành phố thì thào...

‪#16‬/01

0 comments