Lão Vông là hàng xóm kế bên xóm trọ tôi. Lão hơn tôi chừng 6 tuổi, đẹp trai, đa tài nhưng nổi tiếng là người sợ vợ trong cái hẻm 317 này, ấy thế nhưng lão lại được mọi người kính nể với tài uyên thâm của mình, vạn sự không qua được mắt lão, cái gì lão cũng tường, cái gì lão cũng thấu, hẳn thế mà chẳng học hết đại học nhưng lão cũng tự mình cất được cái nhà 5 tầng to lù lù như cái lô cốt xây từ thời thuộc địa Pháp ngay giữa hẻm. Hôm lão đánh trần mặc cái xà lỏn ngồi hút thuốc lào quán bà Khoa đầu ngõ tôi mới lân la lại gần.
- Bác Vông chả hay có sang trời Âu, trời Úc gì du học hay không mà vạn sự gì bác cũng thấu thế?
Lão Vông đưa cái điếu lên kệ miệng kéo một hơi rõ dài, nhả khói ra đoạn lão nhâm nhi vị phê pha nơi cuống họng rồi chép miệng trả lời tôi:
- Âu, Úc cái chó gì tao, nhờ ơn vợ tao cả đấy
Tôi tròn xoe mắt:
- Bác nói thế nào, cả cái hẻm này đều biết bác sợ vợ, biết chị nhà không phải dạng vừa, ho một tiếng là bác không dám à ơi, em nghĩ bác chẳng khổ quá ấy chứ?
Biết mình lỡ lời tôi vội vàng lấy tay bịt miệng. Lão Vông đặt cái điếu xuống chân bàn rồi nhìn tôi cười khà khà như Liên Xô cũ:
- Cha nhà chú, nói lại không tin, con vợ anh ghê gớm thật nhưng anh may là cũng nhờ cái ghê gớm đó đấy chứ chả đùa đâu
Thấy tôi có vẻ ngơ ngác lão đưa tay với cốc trà đá đặt trên bàn làm một nhấp, xục xục cho trà lan đều trong vòm họng một lúc mãi tới khi tôi thấy cái yết hầu nơi cổ lão chạy lên rồi lại chạy xuống thì lão mới lại tiếp tục nói.
-Con vợ anh vốn cũng ít học thế nhưng nó lại biết khôn khéo dùng cái mồm để khỏa lấp cho cái thiếu thốn đó, tiên sư mấy cái trường đại học, để anh nói chú nghe chứ nếu mà có môn đời thì con vợ anh hẳn đã là giảng viên thuộc loại một rồi. Nói hơi nhiều tý thôi nhưng chú nghĩ mà xem, phàm những người phụ nữ lắm lời trong cái xã hội này có phải đều là người biết lo cho chồng, cho con, biết chăm chút cho gia đình hay không?
Tôi áp bàn tay lên chén trà nghi ngút hơi đá đang bay lên, đầu gật gật ra điều chăm chú nhìn lão
- Đàn bà trên thế gian này có hai loại, loại nhiều đàn ông thấy đẹp và loại không nhiều đàn ông thấy đẹp ?
Đoạn này tôi cứ ngồi gãi gãi đầu một hồi rồi mới dám nói
-Ơ,thế khác đéo gì anh đang phân loại đàn ông chúng ta
Lão Vông vỗ vai tôi cái bạch cười hô hố phán:
-Đúng, chú em hiểu đúng rồi đấy, quan trọng vẫn là cách nhìn nhận của đàn ông chúng ta. Đàn bà dù hình thức bề ngoài thế nào cũng đều phụ thuộc vào phán xét của mỗi người khác nhau. Chú mày yêu em nào đó thực sự thì dù nó xấu đến mấy chú vẫn yêu, còn một khi không có tình cảm thì kể cả Mai Phương Thúy tới gạ gẫm chú thì hoa hậu cũng chỉ mãi mãi là người đến sau, đúng phỏng? Với tình cảm vợ chồng thì nó không chỉ còn là nhìn bằng mắt nữa.
Tôi lại gật gật tuy chưa hiểu lắm, lão lại tiếp
-Thời gian yêu và thời gian sau khi cưới khác nhau hoàn toàn. Chú chưa biết đấy thôi chứ không có gì đáng sợ bằng việc về nhà vợ nó không nói gì. Hốt lắm. Đấy hôm rồi ở ngõ xóm chợ kìa, chiến tranh lạnh rồi đâm đơn chia tay đấy, mà chú biết nguyên do là gì không? Vì chuyện xuốt ngày up mặt vào cái điện thoại không chịu giao tiếp với nhau đấy. Ghê chưa? Thế nên cái lời nói trong cuộc sống này nó quan trọng lắm
Lão lại vê bi thuốc tròn tròn trong tay quay sang với cái bật lửa rồi nói tiếp
-Anh đéo biết định nghĩa sợ vợ là như thế nào nhưng anh nghĩ vợ mình thì sợ đéo gì mà không sợ, mà có không sợ đi chăng nữa, tốt nhất cũng nên giả vờ sợ, đàn bà tưởng khó tính mà dễ chiều lắm, mày xem vợ anh đó, mồm bô bô, tính khô như bã mía ép phơi nắng thế thôi chứ anh biết rồi nhường nhịn tý là đấy,chăm chồng con chắc không ai bằng. Thiên hạ không biết nên nói nhăng quậy, anh cũng kệ mẹ. Gớm chứ oách với thiên hạ làm gì trong khi người chung tay với mình trong cuộc sống chỉ có vợ mình. Phải không chú?
Nói xong lão đút bi thuốc vào ống điếu châm lửa rít, tôi nhìn lão trầm trồ trong bụng nghĩ, người đâu mà đến cái tiếng hút thuốc lào nó cũng sang. Nhưng sực nhớ ra tôi mới nói:
-Có lẽ anh rất yêu chị nhà và có lẽ em sẽ làm anh mất hứng nhưng hình như anh đang đi lệch câu hỏi, em hỏi bác là vì sao bác thông tường vạn sự thế cơ mà?
Lão Vông vỗ đùi cái đét cười lớn rồi trình bầy:
-Thì đấy anh bảo là do con vợ anh mà, nó như cái bảng tin ở nông thông thời bao cấp, như cái loa phát thanh của nhà nước ta sau những năm 92, nó buôn thì khỏi nói, từ đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất gặp ai cũng có thể buôn và buôn thì quên ngày tháng. Ấy vì thế mà nó hầu như nắm hết thông tin trong nước và ngoài nước. Chả phải mê tín chứ hôm nào nó không khà khịa với anh thì nó lại ngồi kể cho anh nghe mớ chuyện nó thu thập được trong ngày hôm đó đâm ra anh cũng dần học cái thói quen nắm bắt thông tin kiểu đó mà không còn quan tâm tới báo chí tạp nham bây giờ nữa.
Tôi téo chết sặc thì lão lại nói nữa
-Ấy thế nhưng anh khuyên chú một điều, mỗi khi làm việc gì lớn thì chớ dại mà nghe lời phụ nữ
-Anh nó thế là sao?
- Tào Tháo trong tích Tam Quốc xưa có dạy: " Phàm những chuyện đại sự trong thiên hạ nên về nhà hỏi vợ, vợ bảo sao cứ làm ngược lại ắt sẽ thành công"
Tôi cười quơ tay téo làm rơi li trà. Lão phân tích :
-Đàn bà sống theo cảm tính nhiều, cảm tính một cách thái quá, đó là lý do trong cuộc sống nhiều cô, nhiều chi thường hay thích than vãn hay thích ủ ê hay thích buồn bã vì mấy chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống. thế nên những vấn đề con con thường bị phức tạp hóa ra dẫn đến rối rắm, cuối cùng những sự lựa trọn trong cái rối rắm tất nhiên sẽ thiếu chính xác rồi. Chú có nhớ vụ « tôi chắc chắn vì tôi đã đọc tác phẩm này 3 lần rồi » trên ai là triệu phú rồi không?
Đang nói dở câu chuyện thì vợ lão đi chợ về, vừa thấy thấp thoáng bóng vợ từ đầu ngõ lão đã vội vàng trả tiền nước thuốc rồi vỗ vai tôi :
-Đàn ông không cần là cái bằng khen trong xã hội, chúng ta phải là viên gạch tạo nên nền móng vững chắc trong một căn nhà trước đã. Cái danh hư ảo kia chẳng được mấy đâu, quan trọng là gia đình mà ta đã chọn lựa kia kìa.
Nói đoạn lão vội vàng chạy lại xách đồ cho vợ, dáng lom khom miệng cười toe toét trông đến đáng yêu. Tôi mỉm cười hớp miếng trà bất chợt ngẫm nghĩ : « Bỏ mẹ, thế phải tốn bao nhiêu viên gạch thì mới làm được cái móng nhà ? »
#CườngLightning
No comments:
Post a Comment