Đời người và những chuyến tàu ly biệt
Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…
Tuổi của ta là tuổi của trái tim
Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.
Này, em có cô đơn không?
Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?
Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao
Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...
Bà ngoại tôi
Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...
Lão Vông
Kẻ cô đơn và chiếc bóng!!!
Tôi đứng rọi mình vào trong gương
Thấy mái tóc xanh bết màu mưa, màu nắng
Đường đời đen trắng
Vương lên hình hài những góc cạnh thời gian
Tôi đứng rọi mình vào trong gương
Đôi vai gầy buông lập lờ lạnh
Tình yêu, tình bạn có khi nào tiếp cho ta sức mạnh
Hay chỉ càng bùng cháy sự lẻ loi
Tôi trở mình nhưng vẫn nhìn bóng đứng trong gương
Tấm lưng trần gánh đời ôi rộng quá
Sợ một ngày tuổi trẻ kia cũng rơi như lá
Bỏ khát vọng giữa chừng nhắm mắt mà đi
Tôi ngoái lại nhìn thẳng đôi mắt ở trong gương
Này gian khó có bao giờ làm ta gục bước
Điều nào sau, điều nào trước
Cuối cùng rồi cũng cuốn hết một đời thôi
Tôi ghé sát lại thì thầm cùng cái bóng ở trong gương
Này thằng ngốc mày nhìn gì tao thế
Cái bóng mỉm cười buông mình xuống ghế
Kệ đời, kệ người, kệ câu hỏi một thằng tôi
#CườngLighting
Nỗi nhớ có vị chi?
Ta hỏi em nỗi nhớ vị chi?
Ngọt socola hay đắng ngắt viên thuốc mẹ đưa thuở bé
Ta hỏi em ngày tháng có vị chi?
Sao người ta cứ bảo mặn giọt đầy mắt?
Em ghé qua tôi những ngày cuối tháng 3
Mưa phủ kín trắng ngần hai đầu thành phố
Phía trái ngực kia tim lạc nhịp ngồ ngộ
Hay là ta biết yêu...
Mùa này Hà Nội chẳng còn gió heo may
Chỉ có mưa tắm ướt đêm và phủ bạc đầu ngọn đèn vàng ven ngõ
Ta nhốt nỗi nhớ em vào trong chiếc lọ
Chiếc lọ pha lê chẳng giấu nỗi cơn say
Cuối tháng 3 dần lọt xuống kẽ tay
Đêm chẳng ru nổi mình để mưa rì rầm khóc mãi
Em chẳng trả lời ta nên ta ngô nghê hỏi lại
Này này em...nỗi nhớ... vị chi?
#Lightning
Câu chuyện về Hà Nội và những bóng cây xanh
Cậu bé Hà Nội ngóc mắt nhìn hỏi bố
Người đàn ông vuốt đầu con trước câu hỏi ngồ ngộ
Cây xanh à? Umh, cũng đã lâu rồi cái chuyện Hà Nội và những bóng cây!!!
Chuyện kể rằng Hà Nội của ngày xưa
Cây phủ lối khắp đường dài, lối nhỏ
Nào Nguyễn Du, Ngọc Hồi cho đến ga Hàng Cỏ
Rồi Nguyễn Chí Thanh, đường Láng hay cả quận Ba Đình
Cây xanh chúng mọc lên che trở chúng mình
Phủ bóng mát dợp kín trời Hà Nội
Những ngày hè dù có nắng nóng bố cũng chẳng phải vội
Bởi có chúng vuốt ve cùng con gió hiền hòa
Con biết không đã từ thuở ông bà
Cây gắn chặt như tâm giao với đời người phố thị
Có những tình yêu sinh ra từ những gốc cây giản dị
Có những tán cây rất người nơi thành thị phồn hoa
Rồi ai đó ra lệnh chặt hết cây của chúng ta
Nghe đâu bảo để đô thị hóa toàn thành phố
6700 gốc cây bám rễ bao đời kể cả đời của bố
Và họ chặt…chặt hết con biết không
Và Hà Nội giờ chỉ vậy thôi
Những đường ống, những tòa nhà xi măng nhìn gai góc
Những hố ga, những con đường nặng nhọc
Những đứa trẻ như con chả biết cây cối là gì…
Đứa trẻ thơ ngây níu áo bố thầm thì
Bố ơi bố lớn lên con sẽ trồng lại thành phố
Hà Nội của con không cần gì đâu cái đồ xộ
Hiền hòa như bố thôi là Hà NộI đủ đẹp rồi…
Người đàn ông mắt nhìn con nghoẻn miệng cười...
#Lightning
Ông ngoại