Cuộc đời cứ như một cốc chè thập cẩm vậy, ai thích thì khen ngon, ai không thích thì chê dở, nhưng rồi ai cũng phải ăn 1 lần, cho dù bạn ăn hết nó hay là không.
Cơn mưa rầu rĩ tắm Hà Nội trong màu trắng đục phủ dày thành phố, "có lẽ ảnh hưởng bão", bà cụ bán nước chè đầu ngõ ngước mắt nhìn trời rồi nhoẻn miệng cười. Umh, người ta thường nói có lẽ thế này, có lẽ thế kia để đưa ra cái ý kiến nào đó mà bản thân không chắc chắn cho lắm, nhưng phải chăng cũng từ những cái có lẽ đó mà con người sinh ra nghi kỵ rồi hiểu lầm nhau. Chúng ta có một bộ óc nhưng lại bắt nó hoạt động quá nhiều để rồi chính ta lại dẫn bản thân mình vào một mê cung bằng cách phức tạp hóa mọi điều đơn giản lên. Ngồi ngắm mưa rơi bên hiên nhà lắng nghe tiếng nhạc du dương từ ban công tầng dưới bất ngẫm, mưa thì lúc nào chả gợi sầu, chả làm cho lòng người cảm giác mênh mông. Cuộc đời giống như một cốc chè thập cẩm vậy, ai thích thì khen ngon, ai không thích thì chê dở, nhưng rồi ai cũng nên ăn một lần, cho dù bạn ăn hết hay là không.
Sống giữa Hà Nội này gần chục năm, làm đủ nghề, quen bít bao người chỉ thấy thiếu nhất cái tình người. Nhiều khi muốn lẩn trốn quách cho đỡ nợ đời nhưng rồi đâu đó có tiếng nói trong bản thân lại không cho phép. Trời bắt đầu chuyển mùa, hôm rồi vẳng nghe tiếng sấm bung ra giữa làn nước rớt, thế là bắt đầu có sấm, cái sấm ùng ùng không dọa nổi đứa con nít lại là điềm báo cho lúa ở quê trỗ đoòng. Nhớ khi thơ hễ mùa này là mẹ lại chùm áo mưa đi tháo nước ruộng và làm cỏ cho lúa, mẹ nói để lúa xấu, để ruộng không bằng nhà người ta là điều xấu hổ nhất của người làm nông. Bao mùa hoa gạo rụng rồi không còn ở nhà nữa, mưa gió thế này chắc mẹ lại vẫn cặm cụi ngoài đồng chăm chút cho từng gốc lúa trổ bông. Đồng tiền bát gạo khiến người nông dân cả đời chẳng được ngửa mặt lên nhìn trời, thế mà họ sống vẫn có cái tình, vẫn xóm xóm làng làng tối lửa tắt đèn có nhau. Giờ sống giữa đất Hà Thành này sao mà thấy thèm quá chút tình đó.
Nhưng rồi ngẫm cho cùng đâu phải ai sinh ra đã vô tâm thế đâu, là do dòng đời xô đẩy, umh, đổ quách cho đời đi. Thì có đâu xa xôi, đến ta cũng thế đó, cũng đâu hoàn hảo, cũng đâu toàn diện. Chỉ là kẻ tham lam như ta muốn giữ những người ta yêu mến mãi ở cảm nhận yêu quý như cuộc gặp gỡ ban đầu. Rồi chợt nhận ra con người thì không bao giờ đứng yên một chỗ, thay đổi, nó là quy luật sống rồi nên đôi khi chỉ biết tiếc nuối mà ngậm ngùi nói giá như.
Dạo gần đây thấy thèm và khao khát được yêu thương. Nhưng rồi lại sợ, cũng đã qua chút xíu cái tình thơ dại, cũng nồng cháy, cũng ngày nhớ đêm mong, cũng giận hờn nhăng nhít, nhưng vì thế mà ta sợ bị biến thành kẻ ích kỷ trước người ta yêu thương, để rồi lại mất đi chất sảng vốn có trong con người ta. Thế rồi không dám trao đi, không dám thổ lộ. Phải chăng tình yêu là một thứ quà quá xa xỉ với ta, như đứa trẻ ăn xin đứng ngoài tiệm kính khao khát được mua đồ chơi xịn giống bao đứa trẻ khác. Tối qua mơ gặp lại người, tự dưng những nỗi buồn đau ngày qua như tan biến hết. Mà tính cho cùng cũng đâu đủ mặn nồng cho ta lưu luyến. Đặng vài ngày nữa sưa kết chùm phủ trắng mọi góc phố. Theo truyền thuyết kể lại, hoa sưa có lẽ là hồn một cô gái ngàn xưa kết tinh thành bạch ngọc. Cứ mỗi độ Xuân về lại nhớ chàng trai Hà thành nên hiện ra mơ hồ, thoáng qua một ít ngày ngắn rồi lại bay về chốn nào hư vô. Khi những cánh xưa mỏng mảnh rơi bạc cả những con đường gầy guộc cũng là lúc mùa sắp sang, trời làm nũng để rồi phát rộ cái nắng hè oi ả. Mọi thứ rồi lại như vòng tròn quy luật thôi... Chẳng sớm, cũng chẳng muộn, việc gì đến bởi nó phải đến... thế nên hãy mỉm cười... Rồi trời sẽ lại sáng... Hãy tin rằng vậy đi.