Đời người và những chuyến tàu ly biệt

Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…

Tuổi của ta là tuổi của trái tim

Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.

Này, em có cô đơn không?

Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?

Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao

Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...

Bà ngoại tôi

Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...

Có những ngày cô đơn ôi đến chết



Có những ngày cô đơn ôi đến chết
Chỉ nỗi buồn gặm nhấm mảnh hồn ta
Nhìn ra ngoài ư toàn những hồn ma
Thành phố nghĩa địa lạc mình ta bé nhỏ

Có những ngày than ôi thèm buông bỏ
Chỉ mình em hòng vớt vát ngày qua
Rồi cuối cùng em cũng bỏ mặc ta
Ta hờn dỗi kệ tâm hồn khô cạn

Có những ngày hư hao đến vô hạn
Chiều trải dài trên hàng ghế bờ sông
Ta rệu rạo ngồi xiết những chờ chông
Trên mặt nước đếm lập vòng hai một

Rồi có ngày ta biết mình dại dột
Hoang tuổi trẻ chỉ nhận lại niềm đau
Kẻ đến trước giờ là người đứng sau
Thôi đành thế tình yêu nào có lỗi

Có một ngày ta hít căng lồng phổi
Gạt em đi bước tiếp chặng đường xa
Và những gì trong ngày tháng trôi qua
Ta gom hết khóa chặt vào ký ức

Rồi đến ngày chẳng thấy mình thổn thức
Lòng an nhiên tựa một cánh chim câu
Sáng ngủ dậy chẳng còn hỏi người đâu
Thay vào đó nụ cười chào ngày mới

Ta tin em
Hạnh phúc rồi sẽ tới!!!

#Mị

0 comments

Trò chơi


Em thích không trò cút bắt 
Dượt nhau chạy giữa cuộc đời 
Tôi vớ phải phần đuổi nhỉ? 
Nào em chạy tiếp đi thôi

Em thích không trò tìm trốn 
Núp giữa thành phố mình này
Thực ra tôi ti hí đấy
Có điều giả kiếm cho hay

Em thích không trò nói dối 
Ai thật sẽ là người thua 
Mà thôi trò này em giỏi 
Xem như tôi chỉ rủ đùa

Em thích không, anh ta ấy? 
Người mà em đang giấu thầm
Tôi giờ rủ ai chơi được
Thôi thì cũng đành... tùy tâm...

-Mị-

0 comments

Cần bao nhiêu yêu thương để ta ở lại với nhau

Tình yêu như chiếc ly đã được nung qua bao nhiêu lò lửa của cuộc đời,rắn chắc và bền chặt;để đôi khi ta vô tình lỡ tay buông lơi chiếc ly rơi vào khoảng không va đập tạo nên những vết nứt.Những vết nứt làm chiếc ly bớt lung linh hơn nhưng cũng chưa thể nào vỡ nát.
Tình thương như chiếc ly trải qua bao mài dũa để có thể sáng lấp lánh;để khi ta vô tình lỡ chà xát tạo nên những vết xước.Những vết xước làm chiếc ly không còn lấp lánh nữa nhưng cũng đủ để đong đầy nước mắt đắng cay,những đắng cay qua đi sẽ xoa dịu tâm hồn mình,để mình có thể bước tiếp.



Yêu thương như chiếc ly đong đầy cả nước mắt hạnh phúc lẫn khổ đau.Dù là tiếng cười hay nước mắt thì chiếc ly vẫn bao dung mở lòng ấp ủ.Chiếc ly luôn đong đầy kỉ niệm,đong đầy kí ức,đong đầy những nỗi niềm chung.Chiếc ly cạn ấy là khi thương yêu đã cạn.
Những va đập,những cát bụi cuộc đời từng ngày chất chồng lên những vết nứt,ken dày,kín đặc.Tưởng như là hàn gắn mà lại là chia tách.Bụi bặm thời gian làm vết nứt thêm sâu,hai bến bờ dần bị đẩy ra xa nhau mãi.
Chiếc ly mang trên mình chằng chịt vết tích thời gian.Những vết xước ngày một thêm nhiều.Những vết nứt ngày một lớn hơn trở thành hố sâu chẳng thể hàn gắn.Những giọt yêu thương chảy tràn qua vết nứt rơi vào hư không,tan biến.
Chiếc ly thương yêu sẽ cạn dần theo năm thắng nếu vết nứt không thể đắp bồi,những vết xước không thể xóa đi.Chiếc ly ngày một xấu xí,nằm chỏng trơ trong ngăn tủ kính phủ bụi thời gian.Người ta nhiều khi không đủ can đảm,một lần cố ý buông tay để chiếc ly vỡ vụn.Người ta cố tin rằng vết nứt ấy chưa đủ để cuốn trôi yêu thương đi mất.Và để níu giữ kí ức,níu giữ những hoài niệm.Chiếc ly ấy vẫn nằm im lìm nơi góc tủ.
Liệu có một ngày người ta nghĩ rằng hãy thả chiếc ly vào lò lửa,để nó tan chảy và rồi ta sẽ làm lại một chiếc ly mới,nhỏ hơn nhưng không chằng chịt vết xước,cũng chẳng in hằn những vết nứt thời gian.Một chiếc ly nhỏ hơn vẫn đong đầy yêu thương và cả những hoài niệm của cả một đời.
Và rồi hai con người vẫn có thể cùng nhau nhâm nhi từng ngụm nhỏ thương yêu đến khi cuộc đời dần cạn.Để không bao giờ họ phải tự hỏi lòng mình :

"Cuộc đời này cần bao nhiêu yêu thương để giữ hai con người ở lại bên nhau?"

-Thành Râu-

0 comments

Hôm nay anh thấy mình già quá



Hôm nay anh thấy mình già quá
Hơn hôm qua, hơn cả ngày mai
Nghe thanh xuân rơi rụng trên vai
Tuổi trẻ đi đâu chẳng còn nằm đây nữa

Hôm nay anh thấy mình già quá
Sáng tỉnh dậy chẳng còn muốn mở mắt ra
Bao đam mê theo ngày tháng dần qua
Đâu vương vãi mà tìm hoài chẳng thấy

Hôm nay anh thấy mình già quá
Thành phố thênh thang sao chẳng chứa nổi anh
Trời tháng 3 hạt nắng cũng mong manh
Nằm phơi xác chòng chành bên ô cửa

Hôm nay anh thấy mình già thật
Chẳng còn em, chẳng thiết cả yêu thương
Giữa chúng ta mãi mãi một màn sương
Anh mờ lối – Em lạc đường phương khác

Chúng ta vẫn là lũ trẻ ham chơi
Sao tâm hồn đã già cằn, già cỗi
Trong tình yêu không ai người có lỗi
Chỉ yêu thôi là chưa đủ phải không em?


Vậy xin em… Hạnh phúc để anh xem…

-Mị-


0 comments

Tản mạn mùa hoa sưa

Cuộc đời cứ như một cốc chè thập cẩm vậy, ai thích thì khen ngon, ai không thích thì chê dở, nhưng rồi ai cũng phải ăn 1 lần, cho dù bạn ăn hết nó hay là không.

Cơn mưa rầu rĩ tắm Hà Nội trong màu trắng đục phủ dày thành phố, "có lẽ ảnh hưởng bão", bà cụ bán nước chè đầu ngõ ngước mắt nhìn trời rồi nhoẻn miệng cười. Umh, người ta thường nói có lẽ thế này, có lẽ thế kia để đưa ra cái ý kiến nào đó mà bản thân không chắc chắn cho lắm, nhưng phải chăng cũng từ những cái có lẽ đó mà con người sinh ra nghi kỵ rồi hiểu lầm nhau. Chúng ta có một bộ óc nhưng lại bắt nó hoạt động quá nhiều để rồi chính ta lại dẫn bản thân mình vào một mê cung bằng cách phức tạp hóa mọi điều đơn giản lên. Ngồi ngắm mưa rơi bên hiên nhà lắng nghe tiếng nhạc du dương từ ban công tầng dưới bất ngẫm, mưa thì lúc nào chả gợi sầu, chả làm cho lòng người cảm giác mênh mông. Cuộc đời giống như một cốc chè thập cẩm vậy, ai thích thì khen ngon, ai không thích thì chê dở, nhưng rồi ai cũng nên ăn một lần, cho dù bạn ăn hết hay là không. 




Sống giữa Hà Nội này gần chục năm, làm đủ nghề, quen bít bao người chỉ thấy thiếu nhất cái tình người. Nhiều khi muốn lẩn trốn quách cho đỡ nợ đời nhưng rồi đâu đó có tiếng nói trong bản thân lại không cho phép. Trời bắt đầu chuyển mùa, hôm rồi vẳng nghe tiếng sấm bung ra giữa làn nước rớt, thế là bắt đầu có sấm, cái sấm ùng ùng không dọa nổi đứa con nít lại là điềm báo cho lúa ở quê trỗ đoòng. Nhớ khi thơ hễ mùa này là mẹ lại chùm áo mưa đi tháo nước ruộng và làm cỏ cho lúa, mẹ nói để lúa xấu, để ruộng không bằng nhà người ta là điều xấu hổ nhất của người làm nông. Bao mùa hoa gạo rụng rồi không còn ở nhà nữa, mưa gió thế này chắc mẹ lại vẫn cặm cụi ngoài đồng chăm chút cho từng gốc lúa trổ bông. Đồng tiền bát gạo khiến người nông dân cả đời chẳng được ngửa mặt lên nhìn trời, thế mà họ sống vẫn có cái tình, vẫn xóm xóm làng làng tối lửa tắt đèn có nhau. Giờ sống giữa đất Hà Thành này sao mà thấy thèm quá chút tình đó. 
Nhưng rồi ngẫm cho cùng đâu phải ai sinh ra đã vô tâm thế đâu, là do dòng đời xô đẩy, umh, đổ quách cho đời đi. Thì có đâu xa xôi, đến ta cũng thế đó, cũng đâu hoàn hảo, cũng đâu toàn diện. Chỉ là kẻ tham lam như ta muốn giữ những người ta yêu mến mãi ở cảm nhận yêu quý như cuộc gặp gỡ ban đầu. Rồi chợt nhận ra con người thì không bao giờ đứng yên một chỗ, thay đổi, nó là quy luật sống rồi nên đôi khi chỉ biết tiếc nuối mà ngậm ngùi nói giá như.

Dạo gần đây thấy thèm và khao khát được yêu thương. Nhưng rồi lại sợ, cũng đã qua chút xíu cái tình thơ dại, cũng nồng cháy, cũng ngày nhớ đêm mong, cũng giận hờn nhăng nhít, nhưng vì thế mà ta sợ bị biến thành kẻ ích kỷ trước người ta yêu thương, để rồi lại mất đi chất sảng vốn có trong con người ta. Thế rồi không dám trao đi, không dám thổ lộ. Phải chăng tình yêu là một thứ quà quá xa xỉ với ta, như đứa trẻ ăn xin đứng ngoài tiệm kính khao khát được mua đồ chơi xịn giống bao đứa trẻ khác. Tối qua mơ gặp lại người, tự dưng những nỗi buồn đau ngày qua như tan biến hết. Mà tính cho cùng cũng đâu đủ mặn nồng cho ta lưu luyến. Đặng vài ngày nữa sưa kết chùm phủ trắng mọi góc phố. Theo truyền thuyết kể lại, hoa sưa có lẽ là hồn một cô gái ngàn xưa kết tinh thành bạch ngọc. Cứ mỗi độ Xuân về lại nhớ chàng trai Hà thành nên hiện ra mơ hồ, thoáng qua một ít ngày ngắn rồi lại bay về chốn nào hư vô. Khi những cánh xưa mỏng mảnh rơi bạc cả những con đường gầy guộc cũng là lúc mùa sắp sang, trời làm nũng để rồi phát rộ cái nắng hè oi ả. Mọi thứ rồi lại như vòng tròn quy luật thôi... Chẳng sớm, cũng chẳng muộn, việc gì đến bởi nó phải đến... thế nên hãy mỉm cười... Rồi trời sẽ lại sáng... Hãy tin rằng vậy đi.

0 comments

Câu chuyện tháng 3



Tháng 3 mùa dễ dãi
Trời hóa hạt mưa ngâu
Lòng xuân chợt khép vội
Buồn như mối tình đầu

Tháng 3 màu hoa gạo
Nở nhuốm rực đỏ cành
Tuổi em thì con gái
Còn mấy ngày biếc xanh?

Tháng 3 mẹ thư vội
Nhắc nhỏ chuyện chồng con
Trời trở mùa mưa riết
Mẹ chẳng hay em còn...

"Đành rằng tháng 3 vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa"

-Mị-

1 comments

Em nói mình yêu...



Em nói mình yêu thành phố
Yêu từng ngõ nhỏ cong queo
Yêu những gốc bàng xiêu vẹo
Yêu đoàn xe phóng vèo vèo

Em nói mình yêu ngày mới
Nụ cười tròn vạnh đầy môi
Đôi chân thảnh thơi không vội
Ngắm nhìn nắng tưới ngập trời

Em nói mình yêu cuộc sống
Trái tim khắc khoải yêu thương
Cỏ cây và bao người lạ
Rồi yêu trọn cả vô thường

Em nói yêu nhiều tuổi trẻ
Những nhịp thở của thanh xuân
Buồn, vui tựa tắm mưa hạ
Ướt vẫn muốn lại đôi lần
....
Em nói em yêu mọi thứ
Mà sao lại chẳng có tôi
Này hay em đang mặc định
Tôi vốn là để yêu rồi...


-Mị-

0 comments

Em giữ dùm ta...




Em giữ giùm ta cái tuổi xanh
Cái xuân trong gió chảy an lành
Dảo mình trong trẻo như thơ trẻ
Đêm nghe dế đàn những nhạc thanh

Em giữ giùm ta vạt nắng thu
Cho khuya không lạnh, sớm không mù
Thành phố chiều về không vội vã
Lòng không hoang hoải khối sầu u

Em giữ giùm ta buổi gần nhau
Ngồi trên quán vắng tựa mái đầu
Khúc nhạc lặp vòng không dứt đoạn
Em - ta - Hà Nội thế mà sâu 

Em giữ giùm ta những yêu thương
Ta viết thành thơ dán đầy tường
Tuổi trẻ như một cơn mưa vội
Chuyện cũ qua rồi chẳng còn vương

Ta giữ giùm em những ngày qua
Giữ môi, giữ mắt, giữ đậm đà
Giữ những chuyện buồn xa xa tít
Còn mỗi trong lòng những nhành hoa

Và cuộc đời vẫn tiếp tục hát ca...

-Mị-

0 comments