Đời người và những chuyến tàu ly biệt
Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…
Tuổi của ta là tuổi của trái tim
Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.
Này, em có cô đơn không?
Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?
Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao
Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...
Bà ngoại tôi
Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...
Tôi và Em...
Có ai thấy thơ của tôi không?
Đêm qua tôi rớt mấy vần thơ
Sáng ngủ dậy lục tìm hoài chẳng thấy
Ơ tự nhiên sao lạ kỳ đến vậy
Rõ rành rành là tôi cất ở đâu đây
Tôi ngước mắt tìm trên những ngọn cây
Hỏi lũ sẻ liệu có đứa nào nhìn thấy
Bỏn ri ri nhìn nhau chẳng đông đậy
Thế này có chán hay không
Tôi tiu ngỉu bèn đi hỏi mùa đông
Đông thở dài hơi gió lùa lạnh ngắt
Sương phủ trắng những gợn buồn trên mặt
Chắc là cũng chẳng rõ rồi
Thật chán quá, tôi ngược thẳng lên đồi
Hỏi trời mây, tới đám côn trùng trong cỏ
Đứa lắc đầu, đứa cau mày nhăn nhó
Phen này chết thật chứ đùa đâu
Dạ buồn buồn tôi chẳng nói một câu
Rõ chán đời, rõ âu sầu, rõ tệ
Kiến đâu ra những vần thơ như thế
Các anh này...có thấy ở đâu không?