Labels: ,

Ru



Anh chẳng phải cành cây khô
Nên tâm hồn cũng biết chảy dài trong niềm nhớ
Nên cũng thoáng run mình cùng nỗi sợ
Tháng với ngày trìm khuất nỗi sầu đơn

Đêm chỉ là đêm chẳng có gì hơn
Dài như thế và lạnh lùng như từng thế
Khúc hát ru oằn mình câu nệ
Chẳng đủ cho cơn mơ một nỗi đợi chờ

Tuổi trẻ của chúng ta chỉ còn tính bằng giờ
Hoang hoải quá, em ơi đời hẹp quá
Cứ mãi bơ vơ như những người xa Lạ
Bỗng vô tình gặp mặt rồi dần xa

Anh bỏ phí những chủ nhật vụt qua
Em bỏ phí quá ư nửa đời con gái
Bỏ phí tuổi xuân trong nhớ thương khờ dại
Bỏ phí nhau sau những giấc mộng dài

Như thể là thành phố chẳng một ai
Em vẫn riêng em miệt mài lẻ bước
Anh giá như mình một lần biết được
có khi nào em thầm ngước dải trời anh

Và thế rồi tuổi trẻ vẫn biếc xanh
Như buổi chiều em tựa đầu vào vai anh rồi từ từ yên giấc
Như cơn mê thấy mình rất thật
Nào mỗi anh, em trong tất bật, bộn bề

Hát nữa đi em rồi hạnh phúc sẽ về
Anh giờ chẳng dám ước hay tràn trề hy vọng nữa
Những vần thơ nhớ ai đêm cọ cựa
Anh trở mình nằm đếm giọt tình rơi

Ru anh, em những kiếp à ơi...

No comments:

Post a Comment