Sáng
dậy sớm, ngồi một mình, nghe gió về se lạnh, cà phê thơm nồng và long nhẹ bẫng…
Lâu rồi không viết gì, không viết gì cho những ngày
đã qua, những ngày giống nhau trắng toát. Những sáng yên ắng ngồi bên cửa sổ
nghe nắng tràn qua những khoản không vắng người, khi tấm biển quảng cáo thuốc
lá với dòng chữ cảnh báo bé tí bên góc trái sáng đèn, khi sách trên giá nằm yên
ngắm nhìn những hang người lạ có,quen có cùng hương cà phê mới thơm ấm. Trời vẫn
cao và xanh lắm khi ngoài kia người ta vẫn thả mình trôi theo cơn vội vã của cuộc
sống, vì một ngày mới không có quá nhiều điều khác biệt với những mong mỏi về
những điều tốt đẹp…
Ngoài kia người vẫn bước qua người vội vã, như những
kẻ mộng du. Dù tỉnh hay mơ thì ai dường như cũng đang đi sau những giấc mộng
kiêu kỳ và trắc trở. Cuộc đời vẫn vậy, vốn dỹ chẳng bao giờ dừng lại, có chăng
chỉ là do người đời vì điều gì đó dừng lại bước chân trên chặng đường mòn mỏi của
những kiếm tìm của đời mình…
Dạo này ta bỏ ngỏ những ánh nhìn để thôi không chạm
phải tận cùng cảm giác… Cũng rã rời, cũng nhiều khi tim ngừng đập, khi mọi thứ
vẫn cứ theo nhau đan chéo tựa ngã tư đường khi cúp điện. Cố gắng sắp xếp và chuẩn
bị mọi thứ, để mọi việc vẫn suôn sẻ hay không có rắc rối nào xảy ra khi bản
thân không còn có ở đó, cũng nhanh và đơn giản thôi… Vẫn lặng yên ngắm nhìn thời
gian đổi sắc, đánh cuộc với đời xem còn lại bao lâu, nhiều khi cũng biếng, biếng
cả yêu, cả giận… Quen rồi thì vạn sự trở nên bình thản, như những cơn đau trong
sâu thẳm từng mạch máu, như những khi một mình lặng lẽ nhặt nhạnh những hạnh
phúc nhỏ nhoi bị người đời vương vãi… Nhiều khi nghĩ được làm trẻ thơ một chốc,
trẻ thơ thì không biết rằng giữa người và người đôi khi chẳng cần tình yêu để
trói buộc lẫn nhau, vì đôi khi thời gian làm cho nó trở thành thứ bạc như vôi
giữa bao nhiêu điều trối trăn giả tạo. Cũng chỉ muốn lặng yên mà sống, mà yêu thương,
như ném đồng xu xuống đáy hồ nguyện ước, dù những điều đáp lại, chỉ là cơn gió
lạnh thoáng qua.
Mọi thứ rồi cũng như ngày cũ, qua rồi thì mãi không
sao trở lại… Người đôi khi là nỗi buồn còn ta thì mới vui được đấy thôi…
Trưa hay ngồi lặng yên nhìn nắng trôi qua như bóng
mây ngoài sân, tự hỏi không biết bao giờ những mưa gió đời mình mới nhẹ tênh
như nắng vậy… Cũng chẳng biết ngày nào em về, nên cứ một mình ngồi đợi, ngày em
về không biết nắng của ngày xưa có về cùng không… Cảm giác đôi khi cũng chỉ lẩn
quẩn quanh những điều quá đỗi bình thường vậy thôi...
Những ngày trôi qua mênh mông nhàn nhạt, những yêu
thương mà xác thân gánh gồng đánh đổi cho người không hề biết đến những nỗi đau
miệt mài lẫn khuất qua bao nhiêu năm tháng cứ mãi theo đó chất chồng… Cảm giác
chẳng bao giờ xa quá một vòng tay mà mãi vẫn chẳng thể nào chạm đến được. Đôi
lúc nghĩ suy miên man như chiều mưa bụi bay về lãng đãng trên phố cũ, thảnh
thơi giống lời từ biệt mới hôm rồi mà như đã xa lắm ai đó bỏ quên… Tự dưng lại
nhớ những ngày mưa một mình… Không biết điều gì là có thể xóa hết, như gió cuốn
mây đi không để lại gì ngoài một màu trời xanh ngắt… Hà Nội mấy ngày này nhiều
gió, hanh hao quá chừng. Những cơn gió không nhà cứ lao đi cuồng dại giữa phố
xá vô cùng, khiến bao nhiêu lá phượng rơi, vàng úa cả góc đường. Đứa trẻ con
trưa không ngủ ngồi nhìn nắng đung đưa dưới tán cây lặng lẽ. Ngày lơ lửng như
những vạt nắng ngoài ô cửa, đôi chút ngột ngạt…Sẽ chẳng ai có thể mãi luyến lưu
với những điều họ đã quay lưng.
Mùa này nắng bắt đầu tắt sau những cơn mưa chiều mát
rượi, ô cửa cũ mở toang cho gió hớn hở tràn qua. Phố cứ như dòng chảy của cuộc
sống vậy, cuồn cuộn không ngừng.
Cũng có những đoạn thời gian trở nên trắng toát và vỡ
vụn, như ánh mắt em sóng sánh trên mặt ly cà phê bốc khói… mà có mấy khi để ý đến
những điều như vậy đâu… Nhiều khi hạnh phúc cũng chỉ giản đơn là lặng yên nhìn
cười, dù là khẽ thôi nhưng mà vui lắm…
Trời chuyển mưa bất chợt, căn phòng ngập gió, hai
ánh mắt ngày nào bất giác chạm nhau trong sâu thẳm tâm hồn, lạnh quá chừng. Ai
đứng một mình nơi bậc cửa lặng yên không nói năng, ai ngồi một mình nơi góc
phòng nghe mưa lao vào ô cửa trên đầu rào rạt. Trời mưa bay có đứa trẻ con ngồi
hát, những câu ca bị gió chiều lặng lẽ cuốn trôi…
Hình như cũng sang mùa rồi, thi thoảng ngồi ngẩn ngơ
nơi bậc cửa nghe gió đi qua âm ẩm hơi lạnh của cơn mưa vội vàng, bất giác giật
mình, cảm giác như những khi em đột nhiên hỏi điều gì mà ta quên mất… Ta vẫn tồn
tại giữa bao nhiêu tình cờ của dòng thời gian vô tình mà không vội vã, cũng chỉ
như đứa trẻ con thức dậy không còn nhớ cơn mơ đêm trước. Bây giờ ta không rong
ruổi nhiều qua những góc phố quạnh hiu để nhiều khi chợt thấy mình đi lạc. Những
buổi chiều một mình, ta ngồi thả mây lên trời nghe gió hát khúc à ơi, khúc hát
ru ngày rộn rã, cho cảm xúc dịu ngọt khi cảm giác mùa khe khẽ rong chơi qua
tháng ngày, qua những ngón tay vẽ vời vô định… Cũng có khi nhớ nhung về căn nhà
bé xíu…
Có những đoạn thời gian ta để trống, chỉ ngồi nghe
gió về bên cửa sổ, không nhớ nhung hay nghĩ ngợi gì, kệ những cảm giác không thể
làm thay đổi cuộc sống thường nhật của mình, không ai biết… Đôi khi nghĩ ít một
chút lại tốt, kiểu như chiều mát đi mua bánh chocopie về ngồi ăn bên thềm ngắm
nhìn 2 con mèo nhà hàng xóm nằm cuộn tròn trên bệ cửa, lúc đó lại chông chênh
nghĩ “giá mà…”
Anh hình như cũng chẳng nghĩ suy gì nhiều cho những
thứ đã qua. Theo thời gian, con người ta sẽ thay đổi rất nhiều, đến mức mà khi
nhìn lại họ nhiều năm trước chắc cũng sẽ có ai đó bất chợt thốt lên “mình đây
à?” Cũng không có gì ngạc nhiên cả, vì đời người vốn nhiều gập ghềnh mà
Có những tối hoang vu, xơ xác cả cõi lòng, cứ bảo
anh “Về đi thôi khi gió không còn hát…”Giá mà trời lại mưa… Ta lại với em,
thênh thang giữa phố xá tịnh yên, giữa tiếng bước chân và mưa…
Qua những tháng năm, nhìn lại vẫn thấy mình chưa
thôi lạc bước quanh quẩn giữa những ngã đường cũ kĩ, vẫn đi chậm trong phố ngày
mưa ướt đẫm, giữa những con hẻm đan vào nhau mà nghe lòng mình rối rắm, vẫn như
đứa trẻ thơ thích để dành chút ký ức ngọt ngào… Đứa trẻ ngày xưa nhiều khi vẫn
còn ngủ quên nơi ô cửa cũ, nơi giấc mơ là khoản trời xanh thẳm đến giản đơn,
nơi câu chuyện cũ vẫn còn dang dở ở đầu môi…
Quá khứ rớt lại những nhớ mong và ta vẫn bình yên vẽ
hình hài của gió, nhớ những ký ức cũ xưa dựng nên từ những nét buồn trắng xám.
Bước qua ngày tháng đặt bản thân sống ở giới hạn cuối cùng, như nỗi buồn vương
lại trên những dấu vân tay…
Những buổi tối vẫn cứ theo nhau về ngả nghiêng như
thế, ta lang thang một mình ở phố, phố buồn tênh như ánh mắt nâu, rồi phố cứ lớn
dần ra, cảm giác vẫn dài quá… Nhiều khi cứ thấy mọi thứ vô chừng, nhẹ nhàng
nhưng đôi khi cũng phũ phàng lắm…
Con sói bị thương, những vết thương nhức nhối và
không lành nên con sói cứ chết đi mỗi ngày một chút. Con sói vẫn cố gắng sống bằng
những gì còn lại cho đến khi nó chết hẳn… Không biết nó buồn chuyện chi sao cứ
thấy ngồi một mình nghe gió hát mãi một khúc tình ca…
Ta vẫn ngồi đó, bờ vai nghiêng nghiêng đợi gió về
trong những chiều buồn xơ xác vậy. Bản thân vẫn chưa bao giờ cố quên những điều
quá khó, cảm giác cũng chỉ như cái ngoảnh nhìn hờ hững, những u sầu lâu ngày đọng
lại thành giọt trong màu mắt, một lúc nào đó bất chợt đánh rơi để rồi bị gió cuốn
đi…
Khi
nào về mùa gió cuối, để chút ký ức về thời gian cũ kĩ vỡ tan, nhạt nhòa bao
nhiêu màu sắc. Yêu thương rồi cũng như là gió, đến một ngày gió sẽ thôi bay, vì
ta đã trả lại gió cho người…
Khi
nhung nhớ nguôi ngoai,
Khi
yêu thương phai nhạt,
Khi
ai biết nói lời yêu thương ai mãi mãi là điều không có thật…
No comments:
Post a Comment