Đời người và những chuyến tàu ly biệt

Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…

Tuổi của ta là tuổi của trái tim

Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.

Này, em có cô đơn không?

Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?

Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao

Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...

Bà ngoại tôi

Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...

Tuổi của ta là tuổi của trái tim…

Tình yêu như tháng Năm

Mang gió nồng nắng lửa

Lòng anh là đầm sen

Hay là nhành cỏ úa?


(Tháng Năm – Xuân Quỳnh)


Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ. Vì sao người ta thường bỏ mất con số của năm sinh, và chỉ muốn quan tâm đến ngày tháng?
Có lẽ bởi vì nó không quan trọng. Cái gì đã trôi qua thì không quan trọng lắm. Năm, là thứ trôi qua, là thứ chúng ta chỉ đếm tới, không bao giờ lùi lại được. Ngày và tháng thì khác. Chúng trở lại, rồi tiếp tục trở lại, như một vòng tuần hoàn. Xuân hạ thu đông. Rồi lại Xuân. Như thế chẳng phải là kỳ diệu lắm sao.
Cũng như những vòm phượng vĩ cháy rực ở góc đường của Tháng Năm của ngày xưa đó. Khi chúng lụi tàn, chỉ còn vòm xanh hờ hững và chìm khuất. Tưởng đã lãng quên. Nhưng bây giờ chúng lại cháy rực ở góc đường kia. Để ta nhớ, tháng Năm quay lại rồi. Ngày và tháng, chúng trở đi trở lại, để làm gì vậy? Ý nghĩa duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra là chúng trở lại để cho ta thêm một cơ hội nữa. Một khởi đầu nữa nếu ta muốn thế. Bởi cuộc đời thật nhiều thiếu sót, nhiều lỗi lầm, nhiều vấp ngã, và nhiều tiếc nuối làm sao. Ngày và tháng, chúng trở lại để chỉ cho ta cái nút Restart của đời ta. Tôi là người ưa công nghệ nhưng không rành máy móc chi cho lắm. Nên tôi khoái cái nút Restart của máy tính biết chừng nào. Có lắm lúc, cái máy vi tính bị treo đột ngột mà tôi chẳng thể biết là do đâu. Khi ấy, tôi nhấn nút Restart. Cuộc đời cũng như cái máy tính vậy thôi. Đôi khi ta cũng bị “treo” như vậy… Đó là khi đầu óc ta căng cứng, không còn cảm xúc, chẳng màng buồn vui. Ta kiệt sức. Buông xuôi. Chán ngán. Hoặc tệ hơn, cuộc đời ta trở nên lộn xộn không thể tưởng được. Ta chẳng biết có còn tin được cuộc đời nữa hay không. Nó khiến những ngày trôi qua giống như một đống chỉ rối mù và ta tưởng như không biết lần lấy đầu mối từ đâu để gỡ. Công việc, bạn bè, gia đình, ước mơ, nghĩa vụ  dẫm đạp lên nhau…Điều tồi tệ là tình cảnh đó có thể đến với chúng ta ở bất kỳ lứa tuổi nào. Mười ba, mười chín, ba sáu hay năm mươi… Và rồi, may mắn làm sao, ngày sinh nhật đến như một vị cứu tinh. Để ta có một ngày ngồi xuống và nghĩ về cuộc đời mình. Để ta biết rằng ngày mai, nếu ta muốn, sẽ là một ngày khác.
Người ta thường tiếc vì cuộc đời không có nút Delete. Nhưng ta luôn có thể nhất nút Restart. Một cơ hội để khởi động lại. Một cơ hội để ta sữa chữa những hư hại của trái tim. Để ta quét vài con virus phiền nhiễu ra khỏi đầu óc. Để xoá bớt những mối quan hệ nặng nề mà vô dụng….Để dọn dẹp lại cuộc đời mình. Cơ hội đó đến, ít nhất là mỗi năm một lần, vào ngày sinh nhật. Tôi nhớ ngày sinh nhật tôi hai mươi... Tôi ngồi một mình trong quán cà phê. Chẳng ai nhớ đến. Không một ngọn nến hay lời chúc. Tôi thấy mình chìm nghỉm trong nỗi buồn. Tôi ngồi đó đến khi đêm đã xuống…và tự nhủ mình rằng “thế là đã hết một ngày”.Đột nhiên có điều gì trong ý nghĩ đó đánh động tôi. Đã hết một ngày, và ngày mai lại là một ngày khác. Không, ngày mai, không phải “lại là”…mà “sẽ là” một ngày khác. Thế rồi, tôi chợt nhận ra một trong những sai lầm lớn nhất của mình. Đó là tôi đã luôn mong đợi ai đó đến bên cạnh tôi và làm cho tôi cảm thấy vui. Tôi đã luôn dựa vào người khác để tìm kiếm niềm vui. Mong đợi một người bạn nhớ đến mình và rủ đi cà phê, chẳng hạn. Hay là mong chờ anh chị em mua một cái bánh kem và hát Happy Birthday. Nếu có, tôi sẽ trở nên sung sướng, vui vẻ, tích cực, thấy cuộc đời ý nghĩa. Nếu không, tôi thất vọng và dễ dàng để mình rơi tuột xuống, chìm nghỉm như tàu Titanic. Thói quen đó tệ đến mức, thậm chí, kể cả khi cuộc đời ta trở thành đống lộn xộn thì ta cũng ngồi đó, chờ đợi ai đó đến dọn dẹp giúp mình. Trong khi, cuộc đời này, là của chính ta. Sinh nhật. Đó là một ngày đặc biệt trước hết là cho chính ta, bởi chính ta. Trước khi chờ đợi ai đó chúc mừng sinh nhật, tự ta nên chúc mừng chính mình. Rốt cuộc thì lòng ta muốn là đầm sen, hay là nhành cỏ úa? Đầm sen hay cỏ úa, là do ta mà thôi. Ta luôn muốn có vài cơ hội được thấy mình là quan trọng giữa những người khác. Sinh nhật là cơ hội đó. Cả đám đông chúc mừng một người. Vì ngại ngần, hay sĩ diện, đôi khi ta chờ đợi lời chúc mừng tự phát. Ta xem đó là bằng chứng của sự quan tâm. Nhưng sự thật là  ta có thể khiến mình trở nên quan trọng hay được quan tâm. Hay nói một cách khác, ta hãy chủ động trao tặng những người thân thiết một cơ hội để họ thể hiệnsự quan tâm. Thay vì ngồi ủ rũ vì sự vô âm hay quên lãng (hoàntoàn có thể tha thứ được) của ai đó, ta có thể nhấc điện thoại lên và gọi: “Hôm nay /ngày mai/ ngày kia/ tuần tới là sinh nhật tôi, đi cà phê nhé, đi ăn mừng nhé, đến nhà tôi lai rai nhé, tặng tôi một món quà bất ngờ nhé…” Mười người thì ít nhất cũng sẽ được vài người hồ hởi tham gia…Mà nếu không có ai chăng nữa, thì cũng đâu có gì bi thảm nếu ta tự chúc mừng và tự mua cho mình món quà mà mình thích. Dù gì, đó cũng là sinh nhật của ta kia mà. Bây giờ là tháng Năm. Tôi biết một chú bé đang đợi quà sinh nhật. Bởi vì chú đếm từng ngày và nhắc tôi mỗi sáng, và mỗi tối. Những đứa trẻ luôn nhắc  nhớ rằng đã sắp tới sinh nhật chúng rồi. Sự thật là năm vẫn trôi đi mải miết, và tuổi đời ta cứ thế mà đếm lên theo. Nhưng ngày tháng vẫn cứ trở lại hoài để nhắc rằng ta từng là đứa trẻ. Dù đây là lần sinh nhật thứ bao nhiêu của bạn đi nữa, thì cũng hãy ăn mừng một cách hân hoan và hồn nhiên như một đứa trẻ. Và hãy giữ luôn đứa trẻ ấy trong tim mình. Bởi tôi nhớ có ai đó đã nói:
“ Tuổi của ta là tuổi của trái tim….”

0 comments

Một thoáng ẩm ương


Sáng dậy sớm, ngồi một mình, nghe gió về se lạnh, cà phê thơm nồng và long nhẹ bẫng…

Lâu rồi không viết gì, không viết gì cho những ngày đã qua, những ngày giống nhau trắng toát. Những sáng yên ắng ngồi bên cửa sổ nghe nắng tràn qua những khoản không vắng người, khi tấm biển quảng cáo thuốc lá với dòng chữ cảnh báo bé tí bên góc trái sáng đèn, khi sách trên giá nằm yên ngắm nhìn những hang người lạ có,quen có cùng hương cà phê mới thơm ấm. Trời vẫn cao và xanh lắm khi ngoài kia người ta vẫn thả mình trôi theo cơn vội vã của cuộc sống, vì một ngày mới không có quá nhiều điều khác biệt với những mong mỏi về những điều tốt đẹp…

Ngoài kia người vẫn bước qua người vội vã, như những kẻ mộng du. Dù tỉnh hay mơ thì ai dường như cũng đang đi sau những giấc mộng kiêu kỳ và trắc trở. Cuộc đời vẫn vậy, vốn dỹ chẳng bao giờ dừng lại, có chăng chỉ là do người đời vì điều gì đó dừng lại bước chân trên chặng đường mòn mỏi của những kiếm tìm của đời mình…

Dạo này ta bỏ ngỏ những ánh nhìn để thôi không chạm phải tận cùng cảm giác… Cũng rã rời, cũng nhiều khi tim ngừng đập, khi mọi thứ vẫn cứ theo nhau đan chéo tựa ngã tư đường khi cúp điện. Cố gắng sắp xếp và chuẩn bị mọi thứ, để mọi việc vẫn suôn sẻ hay không có rắc rối nào xảy ra khi bản thân không còn có ở đó, cũng nhanh và đơn giản thôi… Vẫn lặng yên ngắm nhìn thời gian đổi sắc, đánh cuộc với đời xem còn lại bao lâu, nhiều khi cũng biếng, biếng cả yêu, cả giận… Quen rồi thì vạn sự trở nên bình thản, như những cơn đau trong sâu thẳm từng mạch máu, như những khi một mình lặng lẽ nhặt nhạnh những hạnh phúc nhỏ nhoi bị người đời vương vãi… Nhiều khi nghĩ được làm trẻ thơ một chốc, trẻ thơ thì không biết rằng giữa người và người đôi khi chẳng cần tình yêu để trói buộc lẫn nhau, vì đôi khi thời gian làm cho nó trở thành thứ bạc như vôi giữa bao nhiêu điều trối trăn giả tạo. Cũng chỉ muốn lặng yên mà sống, mà yêu thương, như ném đồng xu xuống đáy hồ nguyện ước, dù những điều đáp lại, chỉ là cơn gió lạnh thoáng qua.

Mọi thứ rồi cũng như ngày cũ, qua rồi thì mãi không sao trở lại… Người đôi khi là nỗi buồn còn ta thì mới vui được đấy thôi…

Trưa hay ngồi lặng yên nhìn nắng trôi qua như bóng mây ngoài sân, tự hỏi không biết bao giờ những mưa gió đời mình mới nhẹ tênh như nắng vậy… Cũng chẳng biết ngày nào em về, nên cứ một mình ngồi đợi, ngày em về không biết nắng của ngày xưa có về cùng không… Cảm giác đôi khi cũng chỉ lẩn quẩn quanh những điều quá đỗi bình thường vậy thôi...



Những ngày trôi qua mênh mông nhàn nhạt, những yêu thương mà xác thân gánh gồng đánh đổi cho người không hề biết đến những nỗi đau miệt mài lẫn khuất qua bao nhiêu năm tháng cứ mãi theo đó chất chồng… Cảm giác chẳng bao giờ xa quá một vòng tay mà mãi vẫn chẳng thể nào chạm đến được. Đôi lúc nghĩ suy miên man như chiều mưa bụi bay về lãng đãng trên phố cũ, thảnh thơi giống lời từ biệt mới hôm rồi mà như đã xa lắm ai đó bỏ quên… Tự dưng lại nhớ những ngày mưa một mình… Không biết điều gì là có thể xóa hết, như gió cuốn mây đi không để lại gì ngoài một màu trời xanh ngắt… Hà Nội mấy ngày này nhiều gió, hanh hao quá chừng. Những cơn gió không nhà cứ lao đi cuồng dại giữa phố xá vô cùng, khiến bao nhiêu lá phượng rơi, vàng úa cả góc đường. Đứa trẻ con trưa không ngủ ngồi nhìn nắng đung đưa dưới tán cây lặng lẽ. Ngày lơ lửng như những vạt nắng ngoài ô cửa, đôi chút ngột ngạt…Sẽ chẳng ai có thể mãi luyến lưu với những điều họ đã quay lưng.

Mùa này nắng bắt đầu tắt sau những cơn mưa chiều mát rượi, ô cửa cũ mở toang cho gió hớn hở tràn qua. Phố cứ như dòng chảy của cuộc sống vậy, cuồn cuộn không ngừng.


Cũng có những đoạn thời gian trở nên trắng toát và vỡ vụn, như ánh mắt em sóng sánh trên mặt ly cà phê bốc khói… mà có mấy khi để ý đến những điều như vậy đâu… Nhiều khi hạnh phúc cũng chỉ giản đơn là lặng yên nhìn cười, dù là khẽ thôi nhưng mà vui lắm…

Trời chuyển mưa bất chợt, căn phòng ngập gió, hai ánh mắt ngày nào bất giác chạm nhau trong sâu thẳm tâm hồn, lạnh quá chừng. Ai đứng một mình nơi bậc cửa lặng yên không nói năng, ai ngồi một mình nơi góc phòng nghe mưa lao vào ô cửa trên đầu rào rạt. Trời mưa bay có đứa trẻ con ngồi hát, những câu ca bị gió chiều lặng lẽ cuốn trôi…

Hình như cũng sang mùa rồi, thi thoảng ngồi ngẩn ngơ nơi bậc cửa nghe gió đi qua âm ẩm hơi lạnh của cơn mưa vội vàng, bất giác giật mình, cảm giác như những khi em đột nhiên hỏi điều gì mà ta quên mất… Ta vẫn tồn tại giữa bao nhiêu tình cờ của dòng thời gian vô tình mà không vội vã, cũng chỉ như đứa trẻ con thức dậy không còn nhớ cơn mơ đêm trước. Bây giờ ta không rong ruổi nhiều qua những góc phố quạnh hiu để nhiều khi chợt thấy mình đi lạc. Những buổi chiều một mình, ta ngồi thả mây lên trời nghe gió hát khúc à ơi, khúc hát ru ngày rộn rã, cho cảm xúc dịu ngọt khi cảm giác mùa khe khẽ rong chơi qua tháng ngày, qua những ngón tay vẽ vời vô định… Cũng có khi nhớ nhung về căn nhà bé xíu…

Có những đoạn thời gian ta để trống, chỉ ngồi nghe gió về bên cửa sổ, không nhớ nhung hay nghĩ ngợi gì, kệ những cảm giác không thể làm thay đổi cuộc sống thường nhật của mình, không ai biết… Đôi khi nghĩ ít một chút lại tốt, kiểu như chiều mát đi mua bánh chocopie về ngồi ăn bên thềm ngắm nhìn 2 con mèo nhà hàng xóm nằm cuộn tròn trên bệ cửa, lúc đó lại chông chênh nghĩ “giá mà…”

Anh hình như cũng chẳng nghĩ suy gì nhiều cho những thứ đã qua. Theo thời gian, con người ta sẽ thay đổi rất nhiều, đến mức mà khi nhìn lại họ nhiều năm trước chắc cũng sẽ có ai đó bất chợt thốt lên “mình đây à?” Cũng không có gì ngạc nhiên cả, vì đời người vốn nhiều gập ghềnh mà

Có những tối hoang vu, xơ xác cả cõi lòng, cứ bảo anh “Về đi thôi khi gió không còn hát…”Giá mà trời lại mưa… Ta lại với em, thênh thang giữa phố xá tịnh yên, giữa tiếng bước chân và mưa…

Qua những tháng năm, nhìn lại vẫn thấy mình chưa thôi lạc bước quanh quẩn giữa những ngã đường cũ kĩ, vẫn đi chậm trong phố ngày mưa ướt đẫm, giữa những con hẻm đan vào nhau mà nghe lòng mình rối rắm, vẫn như đứa trẻ thơ thích để dành chút ký ức ngọt ngào… Đứa trẻ ngày xưa nhiều khi vẫn còn ngủ quên nơi ô cửa cũ, nơi giấc mơ là khoản trời xanh thẳm đến giản đơn, nơi câu chuyện cũ vẫn còn dang dở ở đầu môi…

Quá khứ rớt lại những nhớ mong và ta vẫn bình yên vẽ hình hài của gió, nhớ những ký ức cũ xưa dựng nên từ những nét buồn trắng xám. Bước qua ngày tháng đặt bản thân sống ở giới hạn cuối cùng, như nỗi buồn vương lại trên những dấu vân tay…

Những buổi tối vẫn cứ theo nhau về ngả nghiêng như thế, ta lang thang một mình ở phố, phố buồn tênh như ánh mắt nâu, rồi phố cứ lớn dần ra, cảm giác vẫn dài quá… Nhiều khi cứ thấy mọi thứ vô chừng, nhẹ nhàng nhưng đôi khi cũng phũ phàng lắm…

Con sói bị thương, những vết thương nhức nhối và không lành nên con sói cứ chết đi mỗi ngày một chút. Con sói vẫn cố gắng sống bằng những gì còn lại cho đến khi nó chết hẳn… Không biết nó buồn chuyện chi sao cứ thấy ngồi một mình nghe gió hát mãi một khúc tình ca…

Ta vẫn ngồi đó, bờ vai nghiêng nghiêng đợi gió về trong những chiều buồn xơ xác vậy. Bản thân vẫn chưa bao giờ cố quên những điều quá khó, cảm giác cũng chỉ như cái ngoảnh nhìn hờ hững, những u sầu lâu ngày đọng lại thành giọt trong màu mắt, một lúc nào đó bất chợt đánh rơi để rồi bị gió cuốn đi…



Khi nào về mùa gió cuối, để chút ký ức về thời gian cũ kĩ vỡ tan, nhạt nhòa bao nhiêu màu sắc. Yêu thương rồi cũng như là gió, đến một ngày gió sẽ thôi bay, vì ta đã trả lại gió cho người…

Khi nhung nhớ nguôi ngoai,

Khi yêu thương phai nhạt,

Khi ai biết nói lời yêu thương ai mãi mãi là điều không có thật…

0 comments

Kẻ cô đơn và quán nỗi buồn...


Trong một ngày, sợ nhất là những buổi chiều và đêm. Đó là khoảng thời gian tôi thấy cô đơn và trống trải nhất....


Nhìn những người xung quanh hối hả, vội vã đi trên đường với đủ gương mặt khác nhau, buồn bực, giận dữ, lo âu hoặc vui vẻ... tôi tự hỏi họ đi đâu nhỉ? Dường như phía xa kia đang có người mong mỏi, chờ đợi sự xuất hiện của họ lắm! Tôi thích thú quan sát và thèm khát mình cũng có cảm giác như vậy...

Mỗi buổi chiều khi hết giờ làm việc, tất cả đều chờ kim đồng hồ chỉ 17h30 là bật dậy nhưng tôi thì chẳng bận tâm. Bởi chẳng có ai đợi tôi trở về... Tôi cứ nhẩn nha làm hết mọi việc, thậm chí lướt net để đọc các thông tin cuối cùng trong ngày hoặc nhận 1 cuộc điện thoại nào đó, gật đầu cho phép mình một cuộc hẹn để rồi... đến và đi rất nhạt !



Bước chân ra đường bình thản, chạy xe thật chậm để ngắm nghía sự vội vã, ồn ào của con đường trong giờ tan tầm. Ai cũng cố gắng đi thật nhanh, cố luồn lách tìm cho mình một lối đi vượt lên trên... Tôi cứ lặng lẽ chạy xe, thờ ơ với những cuộc tranh giành, chen lấn, nhường nhịn tất cả những ai muốn vượt lên, đôi khi khó chịu về sự cẩu thả hoặc bật cười vì thói quen xô đẩy không chịu nhường để tất cả đều trở thành "hai con dê qua cầu"...

Cứ đi trên con đường ấy, con đường tôi đã đi bao nhiêu lần chẳng thể nhớ nổi, đi tới thuộc lòng tất cả. Thuộc từng lối rẽ, từng ổ gà, từng căn nhà, cây xăng... vậy mà vẫn quên. Quên lối rẽ về chính ngôi nhà của mình.....


Tâm trạng lơ lửng, những suy nghĩ miên man, những ước mong khi nhìn thấy những gia đình quây quần bên nhau giờ cơm tối dù hình ảnh ấy khá hiếm ở đất Hà Nội này... Đã chẳng ít lần rời cơ quan chẳng biết làm gì, chạy xe lang thang ngoài đường cùng dòng người nườm nượp, những gương mặt lần lượt vụt qua, mỗi người một vẻ... Người cười vui hớn hở, người vội vã, người cáu kỉnh, người trầm tư nhưng thà ai đó cũng có một gương mặt, một trạng thái còn hơn gương mặt trống rỗng của chính tôi. Tôi cứ đi, chẳng biết đi đâu, tất cả con đường đều giống nhau. Những ánh đèn của ô tô, xe máy, đèn xanh, đèn đỏ, nhà hàng, quán xá, biển hiệu nhòe nhoẹt vào nhau trôi đi trước mắt mà chẳng có chút ấn tượng gì đọng lại...

Và âm thanh, thứ âm thanh của tất cả hòa trộn vào nhau ồn ã. Mùi khói xe ô tô, xe gắn máy, khói bốc ra từ những hàng quán, từ rác, từ dòng nước thải và cả từ cơ thể những con người sau một ngày mệt nhọc... Tất cả đã tạo nên một buổi chạng vạng nhàm chán và vô vị cho tôi...


Lang thang ngoài đường rồi lại về nhà, nằm im lắng nghe âm thanh từ những căn nhà xung quanh vọng lại. Tiếng cười đùa của lũ trẻ, tiếng nhạc từ radio của em sinh viên tầng dưới. Tiếng nói chuyện điện thoại, tiếng tivi, tiếng rao văng vẳng... và đêm rù rì tới. Nhìn lên trần nhà, mấy con thạch sùng chậm chạp đi lại hệt như cái kim đồng hồ vậy, sao mà thời gian lại có thể lâu trôi đi như thế nhỉ?



Không gia đình, không người thân ở một thành phố xa lạ, cuộc sống của tôi vẫn luôn bộn bề và sôi nổi, nhưng tôi của bóng đêm, của chính mình và Tôi của một ngữ nghĩa khác vẫn chẳng thể sôi nổi cho hòa nhập đúng nhịp. 2 con người khác nhau hoàn toàn trong 1 hình thể là Tôi...



Tôi buồn, nỗi buồn của một người cô độc, xa quê, xa gia đình, xa người thân, xa yêu thương, xa gần gũi - ấm êm... Chiều và đêm là nỗi ám ảnh trong tim, tôi sợ lạnh người mỗi khi ngày hết, tôi như một ngọn gió trôi vô định chẳng biết về đâu. Lang thang và chờ thời gian trôi đi, chờ giấc ngủ mộng mị và đợi bình minh tới cho ánh sáng phủ lên vạn vật, cho âm thanh lại bắt đầu của một ngày....Một ngày dài !

0 comments