Đời người và những chuyến tàu ly biệt

Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…

Tuổi của ta là tuổi của trái tim

Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.

Này, em có cô đơn không?

Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?

Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao

Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...

Bà ngoại tôi

Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...

Viết cho em

Chúng ta của những ngày thu êm ả đó... vẫn ngát xanh cả một khoảng trời trong veo...

Có bao giờ em lại nhớ về những cơn mưa căng đầy hương hoa sữa hay li trà đá mát lạnh những chiều chủ nhật ngồi ăn xiên nướng bên nhau. Tôi và thành phố này vẫn thế, vẫn ồn ào những lời sáo rỗng, huyên thuyên như gã mộng du trong đêm buông màn màu bạc phếch, vẫn nhớ em như những ngày tình còn nồng đượm... Nhưng thành phố thì vẫn sống dưới từng vòng xe lăn, còn tôi đâu đó trong con tim ngô nghê đã chết đi một nửa... chết đi vì mảnh ghép còn thiếu xót, chết đi vì thương em, vì chia xa và vì những điều chưa thể cất thành lời. Chúng ta đến với nhau như định mệnh, rất đỗi tự nhiên và căng đầy nhựa sống nhưng rồi lại chia ly tựa một nốt lửng giữa khuôn nhạc chưa hoàn thành. Thành phố những ngày không em thật thiếu thốn, tôi lang thang mãi qua những nẻo mình từng cùng nhau đi qua, tẻ tắt vào những chốn hai đứa vẫn thường ngồi, bất chợt dừng lại khi nghe thấy một bài hát mà cả hai từng cùng thích... cũng chẳng dám mơ vô tình bắt gặp em ở đâu đó mà chỉ mong tìm thấy chút dư âm còn xót lại trong thành phố rộng lớn kia, cho trái tim bớt phần hoang hoải, cho tâm hồn nhẹ phần hanh hao... Thế nhưng sao đôi mắt lại thêm phần nặng trĩu...



Tôi chả thể diễn tả được nỗi nhớ em sâu rộng như thế nào, càng cố để bứt ra bản thân lại càng chìm sâu vào những ký ức xa xưa ấy, không đầu, không cuối. Em có đang nghe tiếng mưa rơi, có nghĩ về vòng tay sau xe bon bon lội ngược phố xá, có nhớ về căn gác gỗ những ngày mưa hay một chút gì đó về tôi sau những gì chúng ta đã từng trải... Chúng ta chỉ là những tâm bồn mỏng mảnh bị cuộc sống bóp méo giữa những nỗi buồn ngả nghiêng. Tôi thương em từ những cố chấp không tên, giận em vì những dại khờ nông nổi và xa em mà chẳng biết có phải số phận đã an bài. Nhưng tôi biết em còn thương tôi, cái chữ thương đọng dài trên đôi mắt trong veo, phủ một màu buồn đến tím tái cõi lòng những lần tôi nhốt mình vào đó, chữ thương dấu trong con tim dại điên chỉ ước một lần được nói ra mà không thể. Để rồi tôi chợt thấy rõ một điều, thứ đáng sợ không phải là chia tay mà đáng sợ hơn cả là chia tay rồi mà cả hai còn vấn vương trong từng nhịp thở, thấy một chiếc lá rơi cũng bay về tình cũ, nhìn một giọt mưa xa cũng thắc mắc về cuộc sống hiện tại của nhau... cái cảm giác ngột ngạt tới muốn thét lớn lên, chỉ cần nghĩ về nhau thôi khóe mắt đã trực trào mà khóc...
Đêm nay mưa lại phủ nhòa phố xá, như hơi thở của em những đêm không nhà, tôi lại nhớ em hơn sau bao ngày xa cách. Em và tôi đã hai ngả đường, giữa trăm vạn ngã của thành phố xù xì này từng có những ngả dẫn ta đến với nhau, nhưng định mệnh liệu có lần thứ hai cho những con tim lầm lỗi lại về một mái... Chiều nay gió về lùa từng mái ngói xào xạc xác lá, chiều nay tôi ngồi dưới hiên nhà mong em về những bình yên, những bình yên ươm mầm hạnh phúc... Tôi thương em dù em và tôi chẳng còn giữ lại được những ngày trái tim nguyên vẹn...
15/05/17

0 comments