Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến
gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà
Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi... May mắn thay chính cái làn rơi đó khiến
những cơ cực của cuộc đời trong tâm hồn ta vì thế mà bớt phần gay gắt, bớt phần
cáu bẳn. Chẳng biết viết gì cho chuỗi tháng ngày mịt mù mà bản thân đang đều đều
nếm trải này. Tuổi trẻ như một giấc chiêm bao, may mắn thì được thần cát ban
cho giấc mộng đẹp, còn xui ra sẽ là túi cát đen với những cái giật mình hoang
hoải, đến độ gồng cả sức lực lên cũng không thể nào cất nổi tiếng thét mà thoát
khỏi cái hãi hùng... Ta đen thật, bốc ngay vé vào với cơn mê cô độc giữa thành
phố đầy rẫy những lo âu.
Hà Nội ngày đổ gió, gió tràn khắp nẻo, lùa rối bung làn tóc
hàng cây ven đường, thổi xác xơ ụ cát khu công trình đang xây dở. Gió như chơi
trò cút bắt với người trên phố, ú òa, đùa giỡn, thốc vào lọn tóc bên mang tai
rít lên từng hồi thật khe khẽ, khe khẽ... Hà Nội hôm nay dịu dàng đến quá độ
nhưng chính cái dịu dàng đó lại khiến bản thân ta thấy trống trải tới mênh
mông. Chiều tan ca sớm, chẳng vội vàng như bao người khác, nấn ná ngồi lướt new
feed, mỉm cười trước mấy stt đùa cợt của dăm ba người bạn ảo, ậm ờ bên câu chuyện
của cô em đồng nghiệp rồi ướm trừng một hồi lâu mới chịu nhấc mông về. Hầu như
ngày nào cũng vậy, chẳng phải trốn tránh điều gì cả chỉ bởi biết ở cái nơi tạm
bợ được gọi là nhà kia, vào mỗi giờ tan tầm chẳng ai đợi hay chờ ta bên mâm cơm
cả, còn ta thì có bao giờ chịu nổi cái sự cô độc trong chính căn phòng của mình
đâu .Và thế rồi cứ một mình một ngựa sắt lang thang hết con đường này tới con
đường khác, chỉnh max volum chiếc phone bên tai cố gắng chạy thật chậm để bắt
cho kịp giai điệu trên con máy cục gạch dùng ngót ngét 4, 5 năm, ấy thế mà vẫn
lạc, chộng chệnh nghĩ về những chật vật, những tù túng ám ảnh đầu óc tới nỗi
ngước mắt lên mới biết ngay cả bản thân cũng lạc trên con đường đi đi lại lại tới
cả trăm lần.
Sợ cái cảm giác mỗi buổi chiều tàn, bởi biết đó chính là tín
hiệu chẳng mấy rộn rã, tiếng chuông gõ đều lên cánh cửa mục đưa thân xác ta về
lại với màn đêm cô quạnh, thời khắc của những kẻ xa quê muốn gần gũi bên gia
đình…
Dạo này nhận ra nhiều điều từ ngay những người bên cạnh. Và
có một thứ rõ ràng hơn cả mà phải đến tận bây giờ mới nhận thấy hết đó là bản
thân còn quá ngây ngô để hiểu đầy đủ hơn những khía cạnh của cuộc đời... Sự
ngây ngô tới khờ dại, tới mức chính mình nhìn lại cũng bất giác nực cười. Nhưng
rồi cái chuyện ai xấu, ai tốt, lẽ đúng, điều sai xét cho cùng cũng chẳng còn mấy
quan trọng. Chỉ biết rằng bản thân không tự gắng gượng thì chẳng ai đủ thời
gian và lòng tốt để kéo bạn ra khỏi vũng sình lầy. Nể nang nhau rồi cũng có mức
độ, sống vì chữ tình thực sự thì khó còn cái nghĩa thân quen liệu gắng gượng được
bao lâu…
Mùa cứ trải dài trên phố, chả định hình được hạ hay thu
nhưng những ngày gió thế này khiến lòng dạ trở nên…luộm thuộm. Biết chẳng còn
ít khó khăn đón chờ nhưng dù có thế nào đi chăng nữa sống vẫn phải sống, không
chỉ vậy còn phải sống tốt để mà cười vào mặt cái cuộc đời vì dám dây vào người
không nên đụng tới. Còn trẻ chán, nhiệt huyết và đam mê còn đầy chán, trái tim
còn căng tràn nhịp đập, hơi thở còn ứ đầy lồng phổi thì lý gì phải đầu hàng. Mà
thực ra bản thân giờ còn có gì để mất, ít ra đó là cái lợi thế để ta lấy ra
thách thức với cuộc đời. Sợ đéo… nhề? hehe