Đời người và những chuyến tàu ly biệt

Ai rồi cũng phải kinh qua cái khoảnh khắc ấy một lần trong đời, sớm hay muộn, chóng vánh hay bịn rịn mãi không muốn rời xa nhưng rồi cái thời khắc ấy nó cũng sẽ tới và đưa một ai đó đang gần gũi thân quen với bạn tới một nơi xa tít tắp…

Tuổi của ta là tuổi của trái tim

Người ta nói rằng với phụ nữ, chỉ nên nhớ ngày sinh nhật và hãy quên đi năm sinh của họ. Nhưng tôi nhận ra điều đó không chỉ đúng với phụ nữ.

Này, em có cô đơn không?

Những người hiểu rõ nỗi cô đơn phải chăng là những người ở trong nó? Những người luôn nói về nỗi cô đơn liệu có phải là những kẻ cô đơn thực sự?

Tháng 7 dài như một giấc chiêm bao

Chẳng rõ hạ đã nói lời từ biệt hay chưa nữa nhưng tháng 7 đến gõ nhẹ bên hiên nhà những hạt rơi lách tách, tắm dịu cả cái ngột ngạt của Hà Thành sau chuỗi ngày như thiêu như rụi...

Bà ngoại tôi

Từ ngày bà mất, chẳng biết có phải hợp vía bà như mẹ tôi nói hay không mà tôi vẫn gặp bà xuốt trong những giấc mơ của mình. Nó đều đặn tới mức có những lúc len lỏi trong giấc ngủ, tôi cứ ngỡ...

Dốc Eo

Quê tôi có con dốc gọi là dốc Eo. Nó nối con đường từ ngã ba trung tâm làng tôi ra một cái ao thường được gọi với cái tên là ao Vộng để tới con đường Mới trải dài kéo tận tới mảnh ruộng nho nhỏ xinh xinh mà theo tôi còn nhớ ngày bé mẹ tôi hay trông dưa leo hay khoai tây mỗi độ đông về ở đấy. Hễ mùa thu hoạch tới, muốn đưa nông phẩm về là bố con tôi phải đẩy xe thồ qua con dốc ấy. Cái tuổi thơ của những đứa trẻ quê mùa chúng tôi gắn liền với lấm lem gió bụi đất cát và những kỷ niệm về từng góc bàng, hốc dế ở quê. Dốc Eo cũng vậy. Ngày còn bé tôi nghĩ dốc Eo cao thế hẳn là con dốc cao nhất cái xã này, mà có khi nó còn cao nhất cái Việt Nam này ý chứ, điều đó minh chứng bằng việc bố con tôi cong mông cùng đẩy cái xe thồ khoai mãi mà tôi chả thấy lên tới nơi xong đến khi lên rồi thì tôi ra sức sạt chân đến rách cả dép mà vẫn chưa thấy xuống hết. Cũng vì thế mà ngày tôi cũng mấy thằng bạn nối khố vác con xe không phanh không chắn bùn mà dân quê tôi ưu ái gọi với cái tên "xe cui" ra đi tập thì dốc Eo chính là miền đất hứa tạo điều kiên thuận lợi nhất cho những thằng nhỏ thích thể hiện tài thả trôi xe mà không cần đứa nào phải giữ. 






Đi từ hướng ao Vộng lên đỉnh Eo vòng xuống dưới chân dốc là khu vực Bản Tin. Đây thực chất là một bức tường có hình một tấm bảng dài được đánh đen để cán bộ thôn ghi tin tức thông báo tới bà con trong thôn mà không cần đi tới từng nhà. Hồi tôi 5, 6 tuổi vào mỗi buổi chiều tôi thường theo bà ra đây xem người ta họp chợ chiều,những thứ đồ lặt vặt như mớ tôm mớ tep hay vài chai rượu chút trái cây lại có thể đủ một bữa ăn cho cả gia đình . Xóm chúng tôi gọi là xóm Lĩnh Thọ, địa phận kéo dài từ dốc Eo cho tới Ngã Ba Đình vòng vào tới quá nhà tôi 1 xíu, mấy thằng nhà gần chợ nên hầu như món gì hay hay lạ lạ về làng cũng đều là những thằng biết trước hết. Khổ nỗi cái nghèo đeo đẳng hết từ đời ông bà, sang bố mẹ nên những món đồ như kẹo cao su, oản giấy màu hay kẹo mút hình tôn ngộ không có gắn còi trên đỉnh là những gì mà tuổi thơ chúng tôi thèm khát nhất. Ấy thế mà mỗi khi ngồi lại kể chuyện về những cái cũ kỹ chỉ còn của ngày xửa ngày xưa thì anh em chúng tôi đều vui vẻ và hạnh phúc lắm. Sự thiếu thốn về vật chất lại sinh ra cái thoải mái tới thỏa thê của tinh thần. Chả thế mà thấy ngày nay một đứa bé ném cái bánh kem đi phụng phịu đòi mua một thứ khác hợp với ý nó tôi lại sực nhớ tới cái dốc Eo và những thằng bạn nối khố. 






Nhưng mà thời gian lấy dần đi hết mọi thứ tốt đẹp nhất của xa xưa và rồi lại chao cho ta những thứ tốt đẹp khác. Tôi vốn là một con người hoài niệm, hoài niệm một cách tham lam và vô lý. Chắc do dòng đời xô đẩy, những thằng nối khố lớn lên bên cái xe đạp thả trôi từ con dốc Eo huyền thoại nay mỗi đứa mỗi hướng. Chúng khóc chúng cười cũng những buồn vui mà dòng đời đưa lại cho chúng. Trong mắt tôi dốc Eo chẳng còn là cao nhất nữa, bước chân khỏi lũy tre làng, dốc Eo chìm khuất sau lưng để rồi chả biết có đứa nào còn vô tình nhớ tới nó không nữa. Nhưng rồi ai cũng có một cuộc đời thôi, may mắn vì chúng tôi cũng có một tuổi thơ tuyệt đẹp để có thể kể lại cho con cho cháu. Cái tuổi thơ không chỉ gắn liền với một con dốc mà còn gắn liền với những gương mặt ngày còn bé thơ của bạn bè tôi. Tự dưng...con dế giang hồ lại nhớ quê...


Hà Nội - 12h57' ngày 27/7/2014

0 comments

5 cách giúp chúng ta vui vẻ trong cuộc sống

Nhân tiện có vài người bạn mấy nay than thở với Cường Lightning về nỗi buồn và những vấn đề bế tắc trong cuộc sống, xin có vài ví dụ để trả lời câu hỏi "tại sao lúc nào tao cũng thấy mày yêu đời vậy" :">



1. Thứ nhất - Ước mơ:

Nếu chúng ta có một ước mơ thì chẳng bao giờ bước lạc đường dù con đường các bạn đi có tối tăm đến mức nào đi nữa. Năm 9 tuổi tớ đã biết ước mơ của tớ là gì, năm 20 tuổi tớ bắt đầu tưởng tượng cuộc hành trình để đến gần hơn với ước mơ của tớ, năm 22 tuổi tớ chính thức bước theo những gì mà con tim tớ mách bảo và bây giờ tớ vui vẻ sống trong những gì tớ lựa chọn. Có thể một vài bạn cho rằng như thế là muộn, cũng có thể ước mơ của tớ hơi viễn vông và khó thực hiện nhưng kệ, chả sao, ta có mỗi một cuộc đời và sẽ tốt hơn nếu không làm gì cả, vì dù gì tớ thấy bây giờ mọi thư thật tuyệt, đó chả phải là điều quan trọng hơn cả sao? Việc của bạn là tìm cho mình đam mê, dệt cho mình một mơ ước và xem đó là ngọn hải đăng của cuộc đời và thẳng hướng đó mà đi tới. Điên rồ cũng được, kẻ biết sống điên mới là người tỉnh táo nhất...

2. Thứ hai - Những người quan trọng của bạn

Bạn có gia đình, tôi cũng vậy, bạn có một người bạn thâm à quên bạn thân tất nhiên tôi cũng thế...đó là những người luôn ở bên bạn, chia sẻ, an ủi, động viên những lúc bạn buồn, bạn gặp trắc trở trong cuộc sống, chưa biết họ mang lại gì trong cuộc đời của bạn hay chưa nhưng chỉ cần thế cũng đã là một món quà tuyệt vời mà thượng đế đã trao cho chính bạn rồi. Ai cũng thế, một khi đã cười như liên xô cũ tung tăng bước ra đời thì cô đơn đều là kẻ thù khó trị của tất cả mọi người, bạn, cô ấy, anh ta và tất nhiên cả tôi nữa. Nó là thứ làm chúng ta phát điên, tù túng và đôi khi buồn phát khóc... Khi đó hãy nghĩ về những người yêu quý bạn. You are not alone ;)

3. Thứ ba - Suy nghĩ đơn giản

Đây là vấn đề khó nhất mà không phải ai cũng có thể làm được. Đơn giản??? Thế thế mẹ nào là đơn giản??? Ờ đấy hỏi cái câu chết tiệt ấy bạn cũng đã làm vấn đề phức tạp mẹ nó thêm một phần rồi. Đơn giản là đơn giản thế thôi nghĩ nhiều thêm mệt đầu, mệt đầu mà mệt dầu thì sinh ra sờ trét mà sờ trét thì sinh ra không vui, không vui có nghĩa là buồn mà buồn thì đéo muốn làm cái gì nữa đâu, thề tổ cụ đứa nào nói điêu. Tin tớ đi (mà thú thực nhé, tớ cũng đếch biết đơn giản là cái gì đâu :))))

4. Thứ 4 - Mặc kệ thiên hạ nói

Tôi có một vài người bạn, họ khá là "tôn trọng ý kiến của người khác" vì thế họ thường gặp rắc rối trong vấn đề quyết định hay là giải quyết rắc rối của mình, họ sợ người ta sẽ nói này nói nọ, sợ những lời đàm tiếu, sợ bị soi mói sợ vân vân và vân vân. Nhưng khổ cái họ không biết hay đúng hơn là quên mất cuộc đời là của họ chứ chẳng phải của người khác, chả có ai có thể sống thay bạn bất cứ giây nào ở cái cuộc đời này vì thế quan tâm người khác nói gì làm cái mẹ gì. Cứ nhở nhơ sống theo cách của bạn tôi đảm bảo bạn sẽ tìm ra niềm vui mà sống.

5. Thứ năm - Cái tôi

Chẳng ai là không có cái tôi, cái tôi chứ không phải cái lòng tự trọng tự ái vớ vẩn đâu nhé. Cái tôi mà tôi muốn nói ở đây là "phong cách sống". Hẳn sẽ có bạn hỏi cái này thì giúp gì trong chuyện sống vui, sống khỏe, sống có ích??? Tất nhiên là có chứ, không thì tớ nói ra làm mẹ gì :)) Đùa thôi, thực ra cái tôi phong cách rất có ích trong cuộc sống ngày nay. Mỗi người một tính cách nhưng khi bạn làm toát ra được phong cách sống của bạn (tất nhiên là theo chiều hướng thú vị chứ không phải bệnh hoạn nha) thì việc bạn tìm được thêm một vài người bạn cũng thú vị không kém trên đường đời của mình là chuyện quá nà bình thường nuôn. Và thử nghĩ mà xem, bạn mà để lại ấn tượng trong mắt người khác mà xem, thích bỏ mẹ đi chứ đùa à :v

Thực ra là cũng còn vài thứ nữa nhưng thôi nay tớ viết nấy thôi để các bạn tham khảo chơi. Nói chung cũng chỉ là ăn tục nói phét nhưng theo tớ nghĩ để sống vui vẻ không khó đâu, khó là các bạn có biết từ bỏ những thói quen không tốt cũ để sẵn sàng vui vẻ hay không thôi. Đây là một vài người mà tạo ảnh hưởng trong cuộc đời của tớ thầy Hiếu Orion ,  Giáo sư Xoay anh Dũng Hitech và cả nhân vật  Monkey D. Luffy  có người tớ đã may mắn gặp có người thì chưa nhưng các bạn cứ thử follow face của họ mà xem, cách họ sống với cuộc đời này tớ nói thật là vui vãi cả...à mà thôi ra :))) Thế nhé, chúc thành công :3

-Lightning- 


0 comments