Hà Nội buồn như một bản tình ca
Tháng 7 đi qua, mùa hè thôi đỏ lửa
Chim sẻ sân sau chẳng còn hót nữa
Chợt vội vàng cho một chuyến đi xa.
Đi qua những phố của
ta
Bia Tạ Hiện mùa này
sao đắng thế
Chiếc ghế nhựa con
con đã thôi không còn kể
Câu chuyện ồn ào mỗi
lúc chiều sang.
Có phố nào dài cho
những kẻ lang thang
Có đường nào dạy
quên cho người đi tìm kỉ niệm
Có mặt hồ buông soi
cho tình yêu màu nhiệm
Có chiếc lá rơi
lãng đãng bỏ quên mùa…
Có tiếng ồn ào đám
trẻ nô đùa
Có nhạc du dương từ
ban công tầng sáu
Có mảng nắng chiều
đỏ au màu máu
Có con tim ngừng đập
đã lâu rồi…
Những lối nào quen
Hà Nội của tôi?
Đường Nguyễn Du uể
oải chờ mùi hương hoa sữa
Mùa thu ơi sao mày
chưa gõ cửa
Để hạ buồn thương
mãi không thôi…
Và tôi nhốt mình
trong quanh quẩn riêng tôi
Hà Nội chỉ buồn
thôi, nhưng Hà Nội không biết uống
Chén rượu nhấc lên
rồi đặt xuống
Cạn tưởng trăm lần
mà uống mãi chưa xong.
Bạn bè quẩn quanh
những nỗi nặng lòng
Tháng ngày miệt mài
nồi cơm tấm áo
Cớ sao chỉ riêng
mình sống ảo
Mải mê tìm chốn rong chơi…
Hình như chỉ Hà Nội hiểu tôi thôi…
Bởi khi còn trẻ ai cấm mình nông nổi?
Rồi sẽ đi qua một thời bối rối
Sẽ bước qua vạn nỗi buồn không tên…
Tối nay tôi lại chọn quán quen
Lẩm bẩm vài ba câu hát
Về tháng ngày sống sao cho mình không nhàn nhạt
Về đoàn tụ và chia xa
Hà Nội lại buồn như bản tình ca…
- Việt Anh-
Cuộc sống và những lo âu
Những cơn nắng hè dồn ta vào cái cảm giác rã rời.
Không có gì trống rỗng hơn khi chứng kiến cảm xúc của mình tan ra khi ta đã cố
chăm chút giữ gìn. Những mảnh tâm trạng gẫy nát vụn vỡ đặt trong chiếc hộp kín
không tên, lắc bên tai phát ra những tiếng lạo xạo, nhưng chẳng thể nào mở chiếc
hộp để định hình nó là gì.
Năm tháng cứ thế trôi qua, lẳng lặng nhưng mang nhiều
lo âu, những đứa trẻ dần bị ép trở thành người lớn, và rồi phải đối mặt với những
gánh nặng không tên thường ngày. Có những con người bước vào cuộc sống, cũng có
những người lướt qua, tất nhiên có cả những người ra đi mà không một câu từ biệt,
vậy mà trước đây, có những lúc đã từng tưởng rằng, họ sẽ mãi dừng chân trong cuộc
sống của mình.
Có đôi khi, ta cảm thấy ngỡ ngàng vì sự thay đổi của
một người mà tưởng chừng ta hiểu. Nhưng có lẽ chẳng hề có một sự thay đổi nào cả.
Chỉ là, khi đã không còn sự thân quen hay gần gũi vốn có, con người ta thường để
lộ ra những mặt khác trong mình. Nhưng dù sao cuối cùng cuộc sống cũng xô đẩy
con người, chứ con người chẳng thể nào cầm cương được cuộc sống. Vật chất, tình
cảm, tất cả cũng chỉ là những miếng mồi, con người ta thì phải thỏa mãn đói
khát theo bản năng. Dù cho sự đói khát đó được người ta giấu giếm vì người ta
nghĩ rằng đó là điều đáng chê cười, nhưng cuối cùng, ai cũng muốn, và ai cũng
tìm cách thỏa mãn. Dưới một lớp vỏ bọc nào đó, tình yêu, hạnh phúc, sự nghiệp…
Có những cách thức thật buồn cười, nhưng bản chất của chúng chỉ có một.
Cuộc sống chỉ là một khu rừng. Ở đó, họ hoặc đi săn,
hoặc bị săn.
Thế thôi.
Con người ta ai cũng cô đơn, chẳng thể trách được một
người nếu họ chạy theo đám đông, cũng chẳng thể trách nếu họ phủ nhận bản thân
họ, phủ nhận những người đã nắm lấy bàn tay họ, dìu họ đi những lúc họ khó khăn
nhất, để chạy về nơi ồn ảo. Bởi kết quả cho sự kìm lại cô đơn đó cũng chỉ là khẳng
định mạnh mẽ hơn của sự cô đơn mà thôi.
Chúng ta chẳng có quyền gì để lên án hay phê phán
người khác cả. Cuộc đời không cho con người ta kháng cự, có những phán quyết buộc
con người ta phải chấp nhận.
Hay cứ để cái
cuộc sống này cán chết mẹ cho rồi…
.
.
.
Đùa đấy :))